Chương 14

Du Thời Mễ nở hoa đào?

Quý cô kiêu ngạo luôn luôn ngẩng cao đầu động tâm?

Người không đặt đàn ông trong mắt vừa mới nói chuyện sao?

Phùng Tiểu Dao kinh ngạc đến nỗi giống như có cái gì đó vướng lại ở cổ họng, nói không nên lời.

"Làm sao vậy?"

Vốn đang ngượng ngùng nhưng mãi không thấy Phùng Tiểu Dao trả lời nên Du Thời Mễ nghi hoặc đưa mắt lên nhìn thì thấy Phùng Tiểu Dao đang nhìn mình trân trối, vẻ mặt thật không thể diễn tả được.

Du Thời Mễ nhất thời đen mặt, cảm thấy mình đang bị vẻ mặt kia đả kích : "Tớ không được hứng hoa đào sao?"

"... Được."

"Vẻ mặt vừa rồi của cậu làm tớ cảm thấy bị tổn thương."

"Tại vì tớ kinh ngạc."

Du Thời Mễ : "...." Chuyện này thật sự đáng kinh ngạc như vậy?

Phùng Tiểu Dao hồi phục tinh thần, nhanh chóng nịnh nọt : "Có thể cho tớ biết người nào có năng lực như vậy làm cho Tiểu Mễ của chúng ta rung động hay không?"

Không nhắc thì thôi, nhắc tới thì trong nháy mắt khuôn mặt của Du Thời Mễ thoáng chốc đỏ rực, nhìn thấy phản ứng như vậy Phùng Tiểu Dao trong lòng âm thầm khâm phục người kia.

Du Thời Mễ : "Tớ vừa mới biết tên của anh ấy, Đoàn Lục Thần. Anh ấy có đôi mắt màu trà rất đặc biệt."

Phùng Tiểu Dao : "Đoàn Lục Thần?"

"Phải." Còn cười thẹn thùng một cái.

Phùng Tiểu Dao cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình xem có quen biết người đàn ông này hay không, sao chỉ mới nghe tên mà cô lại quen thuộc như vậy?

Trong trí nhớ thoáng vụt qua đôi mắt màu trà, hình như cô từng gặp người đàn ông này đi chung với Mạc Doãn Hạo.

Phùng Tiểu Dao không xác định hỏi : "Anh ta làm bác sĩ phải không?"

"Đúng vậy, sao cậu biết?"

"Tớ đoán thôi."

"Cậu đoán hay thật đấy Dao Dao." Hai mắy nhìn cô còn muốn tỏa sáng, thật là chú cừu nhỏ ngây thơ.

Kì thật Phùng Tiểu Dao chính là đoán mò thử xem mà thôi, Du Thời Mễ gặp người kia ở đây thì không phải là người làm việc trong bệnh viện thì đông nhất cũng chỉ có bệnh nhân. Cộng thêm anh ta mang họ Đoàn, mà Đoàn gia duy nhất trong thành phố Y này nổi tiếng chính là đều sở hữu "bàn tay ma quỷ".

Đem người đang ở bờ vực của cái chết vực dậy một cách thần kì nhưng đổi lại quá trình cũng không đơn giản như vậy, bệnh nhân phải chịu qua vô số lần "mổ xẻ" cùng đau đớn mới có thể bảo toàn được sinh mệnh mong manh.

Đương nhiên, việc này đòi hỏi phải có một nghị lực và khao khát sống mãnh liệt.

Khi ở Chicago cô cũng thường xuyên xem tin tức ở trong nước, nên không khó để đoán ra anh ta là bác sĩ, mà còn là bác sĩ vô cùng nổi tiếng.

Nếu cô nhớ không nhầm thì anh ta chính là bác sĩ năm đó đã cấp cứu cho cô, trong mơ hồ cô vẫn còn nhớ đôi mắt màu trà đặc biệt âm u không nhiệt độ kia.

Đoàn Lục Thần cũng chính là bạn thân từ bé của Mạc Doãn Hạo.

Nhưng bình thường bên ngoài Đoàn Lục Thần luôn là bộ dáng tao nhã cùng thanh lãnh. Người trong phòng cấp cứu cho cô và người ở bên ngoài thực sự như hai người hoàn toàn đối lập nhau.

Mạc Doãn Hạo là cao ngạo, lãnh đạm từ trong xương. Còn Đoàn Lục Thần thì chính là vẻ bề ngoài ôn hòa, nhưng những người như vậy thì đều có nội tâm lạnh lẽo và tuyệt tình gấp trăm lần người thường.

Có nên khen là anh ta ngụy trang quá hoàn hảo hay không?

Phùng Tiểu Dao nghĩ, trình độ này thì Ảnh đế chính là nợ anh một chiếc cúp!

"Tiểu Mễ, tớ nghĩ anh ta không đơn giản."

"Người đẹp trai như vậy đương nhiên không đơn giản rồi."

Phùng Tiểu Dao thật sự muốn lật bàn mà rống : "..."

Du Thời Mễ, cậu có thể có tiền đồ một chút không vậy?

Đáng tiếc lúc này Du Thời Mễ bị nam sắc bắt đi mất rồi.

____________________________________

Người đàn ông mặc tây trang được cắt may tỉ mỉ theo từng chi tiết, ôm trọn lấy dáng người hoàn mĩ mà có thể khiến cho bất kì người phụ nữ nào cũng không thể kiềm chế. Chỉ thấy hắn đang ngồi bắt chéo lại hai chân trên ghế sofa được làm bằng da xa xỉ, màu đen của ghế càng làm cho thân ảnh cao lớn của hắn nổi bật hơn, một tay gác lên ghế chống đỡ lấy một bên sườn mặt lãnh ngạnh hoàn hảo, hai mắt khép hờ làm lông mi rũ xuống thành hai cái bóng nhỏ.

Hắn an tĩnh ngồi đó tựa như đã chìm vào giấc ngủ nhưng mày kiếm khẽ nhíu lại khiến hắn tựa như đang có điều gì phiền muộn.

Hắn như một đế vương say giấc nhưng khí thế bức người lại không hề theo đó mà suy giảm.

Cánh cửa bật mở ra, phát ra âm thanh rất nhỏ. Người vào khoác áo blouse trắng tinh, gương mặt hắn không khiếm khuyết đến mức khiến người thần phẫn nộ, một đôi mắt so với bất kì viên ngọc nào cũng đều đẹp hơn.

Không vì có người ngồi trong phòng mà bất ngờ, Đoàn Lục Thần bước đến ngồi xuống bàn làm việc rồi nói : "Có một ca phẫu thuật đột xuất."

Mạc Doãn Hạo lười biếng mở ra đôi mắt đen tuyền như hắc diệu thạch, sâu hun hút như đầm nước, lại sắc bén như chim ưng. Hắn đứng dậy, vừa chỉnh lại tây trang trên người vừa nói : "Tớ không có vấn đề gì?"

Đoàn Lục Thần lật lật kết quả xét nghiệm trong tay : "Ngoài bao tử có chút không tốt thì đúng là không có vấn đề gì."

Mạc Doãn Hạo gật đầu, không để ý đáp : "Vậy tớ đi trước, còn có việc."

Nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Doãn Hạo."

Mạc Doãn Hạo dừng chân nhưng không quay đầu lại chờ xem Đoàn Lục Thần muốn nói gì.

Thanh âm Đoàn Lục Thần trở nên nghiêm túc : "Cậu mất ngủ, tinh thần luôn căng thẳng quá độ. Nên tìm thời gian giải khuây đi thôi."

Mạc Doãn Hạo cong khóe môi : "Đã biết."

Người cũng đã đi, cảnh dù đẹp nhưng còn cái tư vị gì để thưởng thức?