Chương 18: Không cần thiết

"Nhưng sau đó, cậu chưa bao giờ nhận ra tôi." Bạn cười, biểu cảm cô đơn hiu quạnh."Sau đó tôi "ngẫu nhiên" gặp được cậu rất nhiều lần. Mỗi lần cậu đều đi ngang qua, ánh mắt chưa từng dừng lại ở trên người tôi."

"Những việc sau đó cậu biết rồi, tôi và cậu cùng thi vào một trường cấp ba, trong kì thi phân ban lại cùng được vào lớp tốt nhất."

"Chuyện cũ tương đối xấu hổ, haiz. Lúc ấy tôi béo như heo vậy, lại còn ảo tưởng muốn ăn thịt thiên nga." bạn giả vờ hài hước, đáy mắt thiếu niên ánh lên tia đồng cảm, trong lòng bạn chua xót, đôi mắt ngân ngấn lệ.

Yêu thầm là một việc vừa vô vọng vừa đau khổ, có cầu cũng không được.

"Bây giờ tôi sống rất tốt, không cần cậu đồng cảm." Bạn cố gắng giữ vững sự kiêu ngạo trước mặt cậu, bạn ngồi thẳng lưng, chuyển sang nói chuyện khác:

"Cho nên cậu không cần nhắc lại mấy yêu cầu linh tinh kiểu như đem thuốc bột đổi thành viên con nhộng. Tôi đã chuẩn bị rất lâu, thu thập các loại tư liệu, sao lại không hiểu chút ý đồ của cậu chứ."

Đem con nhộng nuốt xuống cổ họng, nhân lúc người khác không chú ý sẽ nôn ra, tuy không phải là chuyện thường thấy nhưng vẫn là một thao tác đơn giản.

Đến lúc đó, Hứa Giới chỉ cần mở bao con nhộng ra, đổ hết thuốc bột bên trong, sau đó lại nuốt bao con nhộng trống không thì có thể rất dễ qua mặt.

"Cậu vừa mới nói, soi gương là việc đáng sợ thứ hai. Vậy việc khiến cậu sợ nhất là gì?" thấy tâm tư bị vạch trần, Hứa Giới vẫn biểu hiện bình tĩnh ngoài dự kiến của bạn.

Càng khiến cho bạn kinh ngạc là vấn đề mà cậu đưa ra, nhìn như đơn giản nhưng lại trực tiếp chọc vào nơi mẫn cảm nhất trong lòng bạn.

Kia mới chân chính là quá khứ mà bạn không muốn nhớ tới nhất. Thời gian cũng không thể xóa nhòa nó, ngược lại khiến cho vết thương nơi đáy lòng càng thêm khắc sâu.

Từng hình ảnh cưỡi ngựa xem hoa hiện lên trước mắt bạn, khiến bạn không kìm nén được bắt đầu run rẩy, suýt chút nữa rơi lệ.

"Cậu còn nhớ năm đó C trung phát sinh vài vụ án mạng không?" bạn nức nở nói.

Trạng thái của bạn làm thiếu niên chần chờ một lát, sau đó cậu nhẹ giọng nói: "Nhớ rõ,......"

Bỗng dưng, âm thanh của thiếu niên bị tiếng di động truyền ra từ phòng bếp đánh gãy, bạn đang cúi đầu cũng giật mình, chạy vào phòng bếp cầm di động.

Bạn tìm chiếc khăn lông sạch sẽ lấp kín miệng thiếu niên, sau đó bạn ngồi lại vị trí vừa rồi, ngón tay khẽ lướt, chấp nhận yêu cầu videocall của đối phương.

"Tô Tô, con đã ăn tối chưa?" Bên kia video là một người phụ nữ ăn mặc trang điểm tinh xảo, ngũ quan có vào phần tương tự với bạn.

"Mẹ có việc gì?"

"Đứa nhỏ này, nói chuyện quá lạnh lùng." Bà vuốt mái tóc dài mê người sau lưng, sau đó lại nói: "Tết năm nay chúng ta không về nước, một mình con ở nhà có được không? Nếu không, mẹ sẽ mua vé máy bay để con qua đây."

Bạn không đáp lời, bạn đang đợi câu nói tiếp theo của bà, quả nhiên ngay sau đó bà nói tiếp: "Không được không được, bây giờ con đang bước vào thời điểm mấu chốt trong cuộc đời, vẫn là nên ở lại trong nước học tập thật tốt."

"Đúng rồi, mấy ngày nay con có đến lớp học thêm không? Chờ sang nám sau khi thi đại học mẹ sẽ đón con sang."

"Mẹ còn muốn nói gì không?" bạn lạnh lùng đáp lại.

Chợt có tiếng của đồ sứ rơi vỡ trên mặt đất, bạn quay đầu thấy thiếu niên đem chén sứ cạnh tay đẩy xuống bàn, nhằm phát ra tiếng vang khiến cho đầu bên kia video chú ý.

"Chỗ con làm sao thế? Vỡ bát sao?" bà hỏi.

"Gần đây con nuôi một con mèo, nó đặc biệt nghịch ngợm." Bạn vừa dứt lời liền để di động lên mặt bàn, sau đó bạn vung tay khiến tất cả đồ sứ dư lại trên mặt bàn toàn bộ rơi đầy đất, đồ ăn bắn tung tóe khắp sàn.

"Còn muốn tôi giúp nữa không?" Bạn che ống nghe lại, trừng mắt với thiếu niên rồi mở miệng nhắc nhở.

Hứa Giới không cam lòng, cậu tức giận bất bình rũ xuống hàng mi dài.

"Nếu không có gì muốn nói thì con cúp máy đây." "Từ từ, Tô Tô, mẹ muốn nói với con một chuyện vui" Trên khuôn mặt của người phụ nữ trong video tràn đầy nụ cười hạnh phúc, ánh mắt bà đi xuống dừng lại trên bụng, sau hai giây bà ngẩng lên nhìn bạn, nhẹ nhàng nói:

"Tô Tô, con sắp có em rồi."

Trên đỉnh đầu bạn xẹt qua một trận sét đánh giữa trời quang, hai mắt bạn nheo lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: "Thật không? Vậy chúc mừng ba mẹ."

Niềm vui trong lòng người phụ nữ nhạt đi không ít, phản ứng lạnh lùng của bạn khiến bà cảm thấy lo sợ bất an, bà áy náy mở miệng: "Tô Tô, mấy năm nay ba mẹ phải xin lỗi con, vì công tác mà để con còn nhỏ tuổi đã phải ở trong nước một mình."

Bà hỏi: "Nếu không nửa năm này mẹ sẽ tìm cho con một dì bảo mẫu, chăm sóc con được không?"

"Con đã nói, con đã nói..." Bạn thống khổ che lỗ tai lại, trên khuôn mặt hai hàng lệ tuôn rơi, bạn mất khống chế kêu lên: "Con đã nói con không cần, bảo mẫu đều là người xấu......"

"Được được......" Người phụ nữ cuống quít liên tục đáp, bà trấn an nói: "Vậy con phải tự chăm sóc mình thật tốt, mẹ vừa có thai, bác sĩ nói thai nhi phát triển chưa ổn định, không kiến nghị ngồi máy bay."

"Con biết rồi, mẹ còn gì muốn nói nữa không, không thì thôi."

"Tô Tô, con..."

"Cứu tôi với!"

Thiếu niên cố gắng phun khăn lông trong miệng ra, cậu dùng hết sức lực toàn thân để kêu cứu, cậu kích động đến mức mạch máu trên khuôn mặt như muốn vỡ tan, khuôn mặt cậu đỏ rực.

"Tô Tô, sao thế? Sao lại có tiếng của con trai?"

"Lâm Tô, con làm gì vậy? Trong nhà có người khác phải không?"

"Lâm Tô, con trả lời mẹ. Trả lời đi."

Bạn trực tiếp ném điện thoại đi, sau đó bạn nắm lấy hàm dưới của thiếu niên, ánh mắt bạn lạnh băng giống như đang nhìn vật chết, đầu ngón tay bạn bấu vào da thịt mềm mại của cậu, véo ra máu đỏ tươi.

"Cậu đúng là không ngoan chút nào, tôi vốn muốn giữ cậu lại một đoạn thời gian, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi."