Chương 17: Sẽ không lâu nữa đâu

Không khí giằng co, sau câu nói khıêυ khí©h kia thì trở nên lạnh băng, bạn và cậu ấy cùng nhau trầm mặc."Không thú vị, thật không thú vị." Bạn cúi đầu nhìn nơi cứng rắn của cậu, sắc mặt không thay đổi nhưng biểu cảm lại sinh ra sự tự ghét:

"Tôi sẽ không động vào cậu nữa." Bước ra khỏi bồn tắm, bạn khom lưng nhặt quần áo rơi vãi trên sàn nhà sau đó mặc lên, bạn dựa vào tường nhìn cậu: "Hứa Giới, cậu đem du͙© vọиɠ và tình cảm phân rõ cho tôi. Cho dù tôi quyến rũ cậu như thế nào về mặt tình cảm mà nói cũng chỉ là phí công."

"Cậu ở bên tôi thêm một thời gian nữa đi." bạn giẫm lên sàn nhà trơn ướt, ngồi xổm trước mặt cậu, ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại thoải mái kia, lẩm bẩm tự nói:

"Lại ở bên tôi thêm một thời gian nữa thôi, sẽ không lâu lắm đâu."

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ cho thiếu niên, bạn lại ép cậu mặc chiếc váy ngủ màu đen size lớn vào.

Hai chân của thiếu niên thon dài, đuôi váy khó khăn lắm mới che khuất mông cậu. Ngũ quan của cậu đẹp đẽ, màu da trắng nõn, hai màu đen trắng trên người cậu thể hiện sự đối lập rõ ràng, cậu mặc váy không những không hề nữ tính mà mặt mày lại càng trở nên thanh nhuận, có thêm một tia gợi cảm như có như không.

"Không ngờ lại có nam sinh mặc váy xong đẹp như vậy." thiếu niên mặc váy đen đẹp đến mức khiến bạn líu lưỡi, ngón tay sửa sang lại đuôi váy cho cậu, nói: "Nếu về sau cậu có thể cam tâm tình nguyện mặc váy cho tôi xem thì tốt rồi."

"Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có chuyện này." Ngữ điệu của Hứa Giới vô cùng bình tĩnh, cho dù cậu vì cảm giác xấu hổ mà bên tai nóng lên nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng.

"Vậy quên đi, tuy rằng hơi tiếc một chút." Bạn tiếc hận nói.

Bạn đỡ cậu xuống cầu thang, đi vào phòng khách, bạn đặt cậu ngồi trên chiếc sofa vải bông mềm mại, vuốt ve mái tóc mượt mà của cậu: "Trước tiên cậu xem TV đi."

Khi rời đi bạn còn không quên cảnh cáo: "Cậu đừng có giấu giếm tâm tư, di động đều bị tôi cất đi rồi, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó chờ ăn cơm tối."

Thiếu niên trầm mặc không tiếng động. Kĩ năng nấu nướng của bạn là do nhiều năm sinh sống một mình dưỡng thành. Bạn nhanh nhẹn rửa, xắt, xào, cổ tay chuyển động linh hoạt, chỉ trong nửa giờ 3 món mặn 1 món canh đã được lục tục đưa lên bàn ăn.

"Cậu không nói cho tôi biết cậu thích ăn cái gì. Nên tôi nấu theo những gì mà tôi thích." bạn múc một muỗng canh trứng sữa màu vàng, sau đó trộn với cơm, rồi cười rạng rỡ đưa đến bên môi Hứa Giới.

"Ăn rất ngon đúng không, lúc trước khi có một mình tôi ở nhà, có một đoạn thời gian đặc biệt thích nấu ăn."

Thiếu niên nhai kỹ nuốt chậm, tinh tế nuốt xuống đồ ăn mà bạn đút. Cậu nâng ngón tay lên đẩy cơm ở bên môi, đôi mắt thanh triệt như hồ nước sâu yên tĩnh nhìn bạn, tâm tư rất khó phân biệt.

Hứa Giới hỏi: "Lâm Tô, cậu còn muốn nhốt tôi bao lâu nữa?"

"Tôi đã nói trước rồi đó, sẽ không lâu nữa đâu."

"Tôi không muốn uống thuốc nữa, cho dù cậu dùng còng tay cũng được. Lâm Tô, tôi không muốn bị thuốc biến thành phế vật." cậu chau mày, dáng vẻ giống như rất ghét thuốc của bạn, không muốn nhẫn nại thêm một phút một giây nào nữa.

"Không được, thuốc so với còng tay hữu hiệu hơn nhiều."

Bạn buông chén muỗng trong tay nghiêm túc nói: "Đầu tiên trong độ tuổi này sức lực của cậu rất lớn, tôi không thể đánh lại. Thứ hai, nếu khóa cậu trong phòng ngủ thì có nguy cơ cậu sẽ mở cửa trong phòng tôi không thể phòng bị được. Còn nữa, ngay cả dùng còng tay, khóa tay cậu trên giường, nhưng khi cậu cần đi WC, trong khoảnh khắc tôi mở còng tay ra biết đâu cậu lại công kích về phía tôi."

"Nếu......" Bạn trầm ngâm nói, ánh mắt chăm chú nhìn cậu hồi lâu: "Nếu cậu đồng ý giải quyết vệ sinh cá nhân ở trên giường, và vẫn luôn bị khóa thì tôi sẽ dùng còng tay."

"A ~" Hứa Giới lạnh giọng châm chọc, cậu ngăn chặn sự bực bội trong lòng, tìm đường lui khác: "Vậy cậu đem thuốc bột chế vào viên con nhộng đi, mỗi lần đều phải uống loại nước đắng ngắt này, tôi muốn nôn."

"Hứa Giới, thoạt nhìn tôi giống như dễ lừa lắm sao?" Bạn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của cậu, bạn có chút buồn cười: "Cậu có biết vì ngày hôm nay tôi đã phải chuẩn bị mất bao lâu không?"

Hứa Giới kinh ngạc lắc đầu, cậu không biết vậy thì bạn sẽ thay cậu trả lời: "5 năm, suốt 5 năm."

Thần sắc của bạn không buồn không vui, phảng phất như đang nói một chuyện hết sức bình thường: "Lúc học cấp 2, tôi bị bảo mẫu trong nhà nuôi đến rất béo, rõ ràng cao chưa đầy một mét sáu, nhưng cân nặng lại đến 100kg."

"Tôi là người lạc loài ở trong trường, luôn luôn trầm mặc ít nói, ngũ quan chồng chất trên khuôn mặt bánh nướng." Hơi ấm của đồ ăn ở trên bàn đã tan hết, bạn còn chưa ăn một miếng nào, nhưng cũng không cảm thấy đói.

Bạn ôm hai chân ngồi ở trên ghế, khi mở miệng cố gắng sao cho âm điệu ổn định nhất: "Đối với tôi khi đó, soi gương là việc đáng sợ thứ hai, so với bị bắt nạt ở trường còn đáng sợ hơn. Cậu hẳn đã sớm quên rồi."

Bạn ngẩng cao đầu lên nhìn cậu, đuôi mắt nheo thành độ cong bi thương: "Cậu đã quên rồi, Hứa Giới."

Bạn nói: "Cậu sớm đã quên. Khi đó tôi rất béo, vừa xấu vừa tự ti, đương nhiên là đối tượng bắt nạt của các thiếu nữ bất lương. Mà cậu lại vừa vặn xuất hiện ở một ngày nào đó, ngay sau khi tôi bị bắt nạt khuôn mặt toàn là nước mắt, cậu thuận tay đưa cho tôi một túi khăn giấy."

Thiếu niên nhìn vào hai tròng mắt bạn, thấy ánh sáng u ám vờn quanh. Cậu nhấp môi, khiến bạn không đoán ra suy nghĩ của cậu.

"Cậu không hiểu được đâu, khi cậu bị một tập thể chán ghét, khi tự bản thân cậu đã nản lòng thoái chí, đột nhiên có một người xa lạ bày tỏ một chút thiện ý là điều đáng quý đến nhường nào."

Bạn dừng lại một chút, hồi ức khiến sóng mắt bạn dịu dàng tựa hạt sương: "Giống như một người rơi xuống nước bám lấy tấm gỗ, vô cùng luyến tiếc việc buông tay."