Chương 19: Cậu ấy nên được tự do

Ba, mẹ:Thấy chữ như thấy người, vạn lần đừng nhớ mong.

Giây phút đặt bút viết, trên tay con phảng phất như nặng tựa ngàn cân. Rất nhiều lời con không biết nên nói từ đâu, vậy trước tiên con xin nói xin lỗi với hai người. Rất xin lỗi, xin hai người tha thứ cho hành động lúc trước và sau này của con.

Người bình thường đối với những kí ức khi còn bé sẽ rất mơ hồ. Nhưng con thì hoàn toàn ngược lại, dường như "bệnh" của con đang nghiêm trọng hơn, những kí ức trong mấy năm gần đây dần trở nên mơ hồ, nhưng những kí ức khi còn bé lại không ngừng tái hiện, lặp đi lặp lại.

Hai người chắc chắn rất tò mò, tại sao mấy năm nay con lại căm ghét bảo mẫu như vậy đúng không, con tình nguyện một mình trống vắng sinh hoạt cũng từ chối có thêm một người làm bạn.

Hai người chắc còn nhớ dì Mai chứ? Chắc chắn là còn nhớ rõ, dù sao thì lúc dì ấy chết thì hai người đã rất kinh ngạc.

Chân tướng cái chết của dì ấy không phải giống như báo chí đã đăng, do bệnh tinh thần bộc phát mà do dao gϊếŧ người.

Sự thật là như thế này.

Từ mẫu giáo đến cấp hai, từ khi hai người bắt đầu ra nước ngoài, cuộc sống của con vẫn luôn hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của dì ấy.

Bên dưới khuôn mặt ôn hòa mộc mạc của người phụ nữ kia cất giấu du͙© vọиɠ khống chế vô cùng biếи ŧɦái.

Ở nhà trẻ, con không thể nói chuyện với các bạn nhỏ khác, con không thể kết bạn, đặc biệt là với bạn nam.

Ở nhà, con không thể lớn tiếng nói chuyện, lúc bị con đánh không thể khóc, lại càng không thể cười vui vẻ trước mặt dì ấy.

Khó nhất là mỗi chiều tan học, tay dì ấy sẽ cầm một cây dây mây thô, một lần lại một lần tra hỏi.

"Hôm nay ở nhà trẻ có nói chuyện với con trai không?"

"Không có." Dây mây nặng nề đánh vào lòng bàn tay con, trên da thịt nổi lên vệt đỏ. Rất đau, nhưng con không thể khóc.

"Nói dối, dì đã hỏi cô giáo xin video theo dõi, có phải cháu có tiếp xúc với bạn nam mặc áo ngắn tay màu xanh lam bên cạnh hay không hả?"

"Cháu chỉ giúp cậu ấy nhặt bút thôi, cháu không có..."

Bốp, lòng bàn tay lại hung hăng bị đánh một cái. Không chỉ là quất vào lòng bàn tay, nửa đêm con phải vào phòng tắm quỳ cũng là chuyện thường ngày.

Khi đó toàn thân con đều là dấu vết tím tím xanh xanh. Nhưng vì muốn che giấu tai mắt người khác, người phụ nữ kia sẽ mua thuốc mỡ nhanh chóng tiêu sưng để bôi cho con, nhằm tiêu trừ dấu vết dì ấy làm nhục mà ra.

Dần dà, con sẽ rất ngoan. Ở trường con không thể nói chuyện với các bạn nam, khi video call với hai người, trên mặt con phải mỉm cười ngọt ngào, lớn tiếng trả lời: "Bố mẹ, dì chăm sóc Tô Tô rất tốt, Tô Tô rất hạnh phúc."

Có những đêm khuya, người phụ nữ kia sẽ đem con đang ngủ xô đẩy bắt tỉnh lại, đem con ôm chặt trong ngực, nước mắt của dì ấy từng giọt từng giọt rơi trên mặt con, nóng đến mức khiến mặt con đau.

Thanh âm của dì ấy giống như một linh hồn, không biết mệt lặp đi lặp lại câu nói:

"Tô Tô à, ở trường học cháu không thể nói chuyện với các bạn nam. Đàn ông đều là kẻ lừa đảo, đều không nên được chết tử tế."

"Tô Tô à, đời này của dì không có con gái, dì thật tình thương cháu, cháu là con gái của dì. Cháu nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, dì sẽ chăm sóc cháu cả đời."

"Tô Tô à, sao cháu lại không nghe lời như vậy."

"Tô Tô à, dì đánh cháu là vì muốn cháu nghe lời thôi."

"Tô Tô à..."

Khi đó cái gì con cũng không hiểu, trong lòng trong mắt con đều chứa đầy hận ý với dì ấy.

Người phụ nữ kia vì để giảm bớt sự tiếp xúc của con và những bạn khác giới, đã ép con ăn rất nhiều thực phẩm chứa nhiều chất béo. Không chỉ có như thế, dì ấy còn trộn vào cơm của con một lượng lớn chất kí©h thí©ɧ béo phì.

Con hận dì ấy, con hận dì ấy, nhưng đến cuối cùng con lại không hận nổi.

Giọt nước mắt lăn dài trên má, khiến nét mực đen trên trang giấy vàng nhạt bị nhòe, giống như từng đóa hoa mai màu đen, nở rộ trên chuyện cũ đáng sợ của bạn.

Bạn lau nước mắt, cắn môi tiếp tục viết.

Người phụ nữ kia, sau khi phát hiện con bị bạo lực học đường đã trực tiếp ôm trong ngực một con dao gọt hoa quả.

Vào buổi tối tràn ngập máu tanh đó, mấy nữ sinh bắt nạt con đều chết dưới tay dì ấy.

Mà dì ấy cuối cùng lại giơ dao tự sát, trở thành một khối thi thể cuối cùng.

Con nên hận dì ấy, con vốn nên hận dì ấy...

Lúc trước là dì ấy cố ý kéo con vào cảnh tuyệt vọng, dì ấy khiến con trở nên vừa tự ti vừa xấu xí, vừa ti tiện vừa nhút nhát.

Là một tay dì ấy tạo nên sự âm u dị dạng của con, khiến con cách biệt với tất cả mọi người, dì ấy khiến cho cuộc đời của con chỉ còn lại đêm dài cùng hỗn loạn.

Nhưng mà cuối cùng, nhưng mà cuối cùng...

"Cuối cùng..." nước mắt bạn chảy dài, lẩm bẩm nói: "Dì ấy vì con mà chết."

Việc của người phụ nữ kia nói đến đây thôi. Còn lại một ít việc khác con không muốn nhiều lời nữa.

Nói đến cũng buồn cười, con đã từng chán ghét nhất đủ loại hành vi của người phụ nữ kia, con căm hận tất cả những thứ dì ấy gây nên cho con.

Nhưng bất tri bất giác con lại kế thừa tất cả những thứ ấy. Sự cố chấp biếи ŧɦái của dì ấy tái hiện trên người con, con trở thành một phiên bản khác của dì ấy.

Con đang dần dần từ người bị hại chuyển thành đao phủ.

Con mắc bệnh, là căn bệnh tinh thần rất nghiêm trọng. Tác dụng trị liệu của thuốc đã trở nên cực kỳ bé nhỏ.

Con đem những tổn thương con từng trải qua, toàn bộ diễn ra trên một người vô tội khác.

Nhiều lúc con không thể kiềm chế chính mình, con muốn táo bạo đả thương người, con cố chấp thâm độc. Con thậm chí còn muốn dựng nên một vụ tai nạn xe cộ, nhằm khiến hai chân cậu ấy tê liệt. Vào lúc ấy con sẽ xuất hiện bên cạnh cậu ấy khi cậu ấy đã tàn phế, con sẽ quan tâm cậu ấy, chăm sóc cậu ấy và sắm vai nhân vật thiên thần.

Hoặc là con trực tiếp dùng thuốc độc, đem thi thể của cậu ấy ngâm trong formalin, vĩnh viễn không hư thối. Như vậy con có thể sớm chiều làm bạn cùng cậu ấy, sẽ không có cãi nhau hay kháng cự, cậu ấy sẽ mãi mãi ngủ say trong bồn thủy tinh.

Nhưng con không đành lòng, thiếu niên mà con thích cậu ấy nên được tự do.

Cho nên nhân lúc hiện tại tư duy của con còn lý trí, trước khi con phát bệnh, con sẽ kìm chế không gây ra việc gì ngốc nghếch, con sẽ thả cậu ấy đi, trả cho cậu ấy sự tự do.

Thật xin lỗi, con viết dài như vậy nhưng lại không viết vài câu cho hai người. Sau này, đứa trẻ chưa ra đời kia, sẽ thay thế con làm bạn bên cạnh hai người.

Về sau hai người đừng đối xử với nó như đã đối xử với con, đừng bỏ nó lẻ loi một mình.

Bên trái bàn sách ở ngăn kéo thứ nhất là sổ khám bệnh và chứng minh thư của con.

Ban đầu vốn đã bị con phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ. Nhưng dưới ánh đèn bàn, con đã dùng băng dính trong suốt dán lại hoàn chỉnh.

Con để lại nó vì hy vọng mọi người có thể hiểu, không cần giống như những người đó cho rằng: "Còn không phải là tinh thần có vấn đề thôi sao? Ra vẻ yếu ớt như vậy làm gì."

Sinh ra làm người, thế giới trong mắt con tất cả đều là một mảnh u ám.