Chương 7.1: Về nhà

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 7 Về nhà

(Anh rể đưa em vợ về đến nhà, mặc nội y tình thú, thao trong phòng)

Nhà Mai Như cách Lệ gia rất gần, lái xe chừng giờ liền đến (gần?!?). Tuy mới có nửa giờ, nhưng đũng quần nam nhân đã đều bị dâʍ ɖị©ɧ lộng ướt mảng lớn. Lệ Túc chỉ cảm thấy đũng quần ẩm ướt, phi thường không thoải mái, hơn nữa dươиɠ ѵậŧ cũng cương cứng, vẫn luôn đỉnh tiểu huyệt. Hắn cũng không biết vì cái gì, chỉ biết hắn đυ.ng phải em vợ, dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn cứng, phi thường đau.

“Tiên sinh, tới rồi.”

Tài xế tận chức tận trách, nhắc nhở người còn đang sờ huyệt.

Đầy tay hắn trơn ướt, nhục côn cứng, mặt Mai Như cũng đỏ bừng, vυ" độn, may mắn đầṳ ѵú ra không được, nếu không quần áo đều bị đỉnh lên.

“Ừm.”

Lệ Túc rút tay từ hoa huyệt ra, thuỷ dịch bị hắn bôi lên người Mai Như, đặc biệt là vυ" cao ngất. Lệ Túc yêu thích không buông tay sờ lại sờ. Sờ xong tất cả đều là sáng lấp lánh, cách ren đều có thể thấy vệt nước cùng dấu hôn càng thêm đậm màu trên vυ".

Quần áo Mai Như vốn tương đối rộng thùng thình, nhưng vυ" đỉnh đến quá cao, vạt áo đi nhấc lên, tay nam nhân dễ dàng duỗi vào.

Lệ Túc khống chế không được bản thân, bàn tay to như chưa được chạm qua vυ", nhẹ hợp lại chậm xoe nhéo, dần dần làm y đều tới trước ngực, hắn há mồm cắn, hai vυ" lại nhiều hai dấu răng.

“A! Không, không cần ở chỗ này…… Vào nhà em……”

Mai Như thở dốc, thủy huyệt như không muốn sống liều mạng chảy nước.

Lệ Túc hút mạnh một ngụm mới thu miệng, cầm lấy áo khoác bên cạnh cẩn thận phủ thêm, ôm y nâng chân ở trên người mình, mới cúi đầu ra cửa xe. Hắn một tay ôm eo nhỏ, một tay đặt trên đầu y, sợ cửa xe đυ.ng vào Mai Như.

“Nhà em ở lầu mấy?”

Lệ Túc xuống xe, một tay bịt khẩu trang lên, mang mũ cho Mai Như, phất tay ý bảo tài xế rời đi. Tài xế gật gật đầu đi rồi, chỉ để lại hai người ở trước khu chung cư.

“Số 6 lầu thứ tám…”

Mai Như ngẩng đầu, nhẹ nói. Bên ngoài quá nóng, y bắt đầu chảy mồ hôi, chân lộ ra muốn rụt lại, bị mặt trời phơi nóng lên.

Lệ Túc chú ý tới, “Tiểu Như, vậy anh chạy lên. Hiện tại ở lầu một, có điểm xa.”

Hắn nói xong liền ôm chặt Mai Như, y nho nhỏ ân một tiếng, hoa huyệt đánh vào đũng quần thô ráp, vẫn luôn liều mạng cọ xát. Vì Lệ Túc chạy quá nhanh, y sợ người trong xã khu nhận ra, vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

“Tới rồi.”

Mai Như chỉ cảm thấy dày vò, lúc vừa mới chạy lên, áo khoác Lệ Túc bay lên, làm y “Gió thổi mông hoa huyệt lạnh”. Hiện tại áo khoác sắp rơi xuống, cả người tuy nằm trên người nam nhân, nhưng từ bên cạnh nhìn kỹ vẫn có thể thấy vυ" cao thẳng cùng côn ŧᏂịŧ. Tiểu huyệt bị đũng quần vải cọ sinh đau, hiện tại y chỉ nghĩ hảo hảo nghỉ ngơi, đã không như vừa mới muốn quân trên người nam nhân ép tinh.

“Tiểu Như xảy ra chuyện gì? Anh liền đi lên.”

Lệ Túc rất quan tâm Mai Như, nhẹ nhàng hôn vài ngụm bên tai y, thẳng đến nhìn lỗ tai y đỏ lên, vừa lòng cười cười, trực tiếp đi vào số 6.

Có thể vì thời gian làm việc, không có bao nhiêu người ở bên ngoài, nhưng người già rất nhiều, Mai Như vừa vào đã nhìn đến vài ông cụ bà cụ tập thể dục buổi sáng ra tản bộ, rồi mới nhìn y treo trên người Lệ Túc, biểu tình rất kỳ quái.

“Tiên sinh, ngài hảo, ngài là…?”

Cô gái cạnh cửa hỏi Lệ Túc, nàng đánh giá hai người một chút, biểu tình ái muội, như hiểu cái gì.

Mai Như ló đầu ra, mặt đỏ bừng, “Hắn là lão…… Lão công tôi, phiền toái Trương tiểu thư.”

Nói xong vùi đầu về, không muốn gặp người. Nhưng tay y treo trên cổ Lệ Túc sau, trần trụi trắng nõn, hai chân có rất nhiều dấu vết sau tính ái quá, hơn nữa hông hai người kề sát… Trương tiểu thư suy nghĩ bậy bạ, không khỏi phỏng đoán: huyệt Mai tiểu thư có phải cắn dươиɠ ѵậŧ lão công y hay không…

Trương tiểu thư nhanh chóng phản ứng, cười:

“Ngượng ngùng, Mai tiểu thư. Ngài trực tiếp lên đi! Hôm nay tạm thời không đăng ký!”

Mai Như thở phào một hơi, Lệ Túc đối nàng thức thời cười cười, trực tiếp ấn cửa thang máy, rất nhanh thang máy đinh một tiếng liền đến, hắn ôm y, trực tiếp đi vào.

“Đều tại anh…… Người ta trong sạch……”

Mai Như vùi đầu ở ngực hắn, rầu rĩ không thoải mái, còn muốn phun tào anh rể.

Nhưng y không nghĩ tới nam nhân cư nhiên cầm thú như vậy!

Lệ Túc chỉ cảm thấy kí©h thí©ɧ, hiện tại nghe Mai Như phun tào càng là nhịn không được, hắn kéo dây quần cùng qυầи ɭóŧ xuống, trực tiếp lộ ra kê kê cứng đến phát tím. Tay to xoa xoa mật huyệt đỏ tươi, dùng ngón tay mở ra, nâng lên thịt trụ đưa vào.

Mai Như bị kí©h thí©ɧ, eo nhỏ đi phía trước, tay nam nhân đặt trên mông y vừa vặn nhấn một cái, cự long nhập huyệt càng sâu! Gần nhe tiến vào tử ©υиɠ ấm áp ngập nước.

“Ngô…… anh……”

Y nghiêng đầu, nước mắt doanh doanh, quá sướиɠ, thiếu chút nữa khóc ra. Lệ Túc ôn nhu hôn hôn khóe mắt y, hút đi nước mắt. Nhưng đại điểu đã động, hai người ôm sát, chỉ ép cự nhũ Mai Như, nhũ thịt bị ren cọ tới cọ đi, tối qua cùng hôm nay Lệ Túc lưu lại dấu răng đồng thời ẩn ẩn làm đau, mang đến kɧoáı ©ảʍ khác thường.

Mai Như chỉ cảm thấy lần này thiếu chút nữa ngất xỉu, đầu y hơi hơi nâng, miệng mở ra tinh tế hô hấp. Mà Lệ Túc kịch liệt chống đối đồng thời cũng không quên che chở y, bắt tay đặt sau đầu, để ngừa đυ.ng vào thang máy lạnh băng. Nhưng lưng y không thể chạy thoát, vẫn nhẹ nhàng đánh vào trên tường.

“Anh…… Anh đừng đâm…… Ta, ân ~ đau quá ~”

Mai Như nhịn không được muốn kháng nghị, nhưng chân y kẹp chặt muốn chết, làm Lệ Túc khó động.

“Rất đau sao? Nhưng sao anh cảm thấy Tiểu Như rất sướиɠ đâu?”

Lệ Túc hôn hôn hai mắt y khép hờ, Mai Như mở mắt, chỉ nhìn thấy trên mặt nam nhân ẩn nhẫn chảy mồ hôi, từng giọt mồ hôi chậm rãi rơi xuống, thoạt nhìn thực cố hết sức. Nhưng hắn va chạm chưa bao giờ đình chỉ, ngược lại từng chút càng ngày càng sâu, đều đã cắm vào tử ©υиɠ.

“Ân ~ quá sâu…… Chậm một chút……”

Tay Mai Như tay vai hắn, chịu không nổi cào vài cái, chỉ chốc lát sau lưng nam nhân tất cả đều là vết cào, rất sắc tình.

“Đinh!”

Thang máy phát ra âm thanh, hai người làʍ t̠ìиɦ không rảnh lo, cho rằng tới rồi. Lệ Túc nhìn mới phát hiện —— cư nhiên còn ở lầu một!

Vì bọn họ vào thang máy liền làm, chưa kịp ấn thang số tầng, cho nên phát sinh chuyện này.

“Này……”

Một ông cụ nhìn không được, quay đầu qua một bên.

“Các người đi trước! Ai, người trẻ tuổi bây giờ…”

Một cụ bà lải nhải, tức giận đóng cửa.

Mai Như cùng Lệ Túc chỉ cảm thấy xấu hổ vừa buồn cười, vừa mới còn tình cảm mãnh liệt đột nhiên liền mềm. Hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Tay Lệ Túc duỗi ra ấn tầng tám.

“Anh rể, mang em lên lầu trước đi… Chúng ta nghỉ ngơi một chút lại nói…”

Mai Như không dám hồi tưởng hình ảnh vừa rồi.

“Được, đều nghe Tiểu Như.”

Lệ Túc sủng nịch, nhéo mũi nhỏ y.