Chương 7.2: Về nhà

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Xã khu này có rất nhiều phòng khác nhau, mà Mai Như mua là một tầng hai hộ, đối diện vẫn luôn không ai ở, nhưng vừa đến tầng bảy cùng cao tầng đều có người ở bảy tám phần. Hắn thực may mắn là đối diện không ai, nếu không lúc này liền xấu hổ.

“Đinh!”

Lệ Túc ôm Mai Như, trực tiếp đi ra, hắn nhìn hai bên trái phải, không biết nên đi thế nào.

“Bên phải ~”

Mai Như mặt đỏ hồng, ló đầu ra, nhìn nhìn, “Đúng vậy, là bên phải. Cửa có mật mã, mật mã là ******.”

“Được, anh biết. Đây là sinh nhật em.” Lệ Túc cười cười, lúc trước hắn hỏi qua.

Mai Như nhìn hắn, góc độ này chỉ có thể thấy cằm hắn, thấy không rõ mặt:

“Nếu….. Nếu anh muốn, có thể cài vân tay anh vào.”

Y nói xong, phát hiện mặt mình lại lần nữa bị nâng lên.

“Nói cái gì đâu? Phòng tao lão bà đương nhiên phải có mật mã lão công.”

Lệ Túc ỷ vào đối diện không ai, trực tiếp đè chủ nhà trên cửa, hắn sắp xâm nhập phòng ở còn chưa đủ, còn muốn xâm nhập thân thể chủ nhân, tùy ý làm bậy.

“Kia Tiểu Như vì cái gì còn muốn nói mật mã cho anh?”

Hắn lời nói vừa chuyển, tuyệt không buông tha em vợ mặt ngoài thẹn thùng nhưng huyệt nhi cắn không bỏ.

“Ân ~ anh, đừng hỏi……”

Mai Như mặt đỏ đến sắp lấy máu, chỉ cảm thấy anh rể này quá phiền.

“Được.”

Côn ŧᏂịŧ hắn vẫn luôn ở huyệt đánh vòng, vẫn luôn cọ tiểu tử ©υиɠ thẹn thùng không mở miệng, hoa huyệt ấm áp, hắn không muốn rời đi.

Hắn cúi đầu bấm mật mã, cửa mở, hắn vừa vào liền khóa lại. Lệ Túc không nhìn nơi khác, lập tức vào phòng nhìn qua là phòng ngủ, cũng khóa như cửa chính, phát hiện còn có khoá chìm, cũng khóa lại. Nhưng lại mở bức màn cửa sổ sát đất ra, toàn bộ phòng sáng ngời.

“Em, em mệt mỏi quá…… Muốn ngủ……”

Mai Như tới nhà, chỉ cảm thấy hai ngày điên loan đảo phượng này quá thối nát, thấy giường liền muốn nằm trên đó, không bao giờ muốn quản nam nhân cắm huyệt y.

“Không được nga, anh rể rất muốn ‘ngủ’ Tiểu Như đâu.”

Lệ Túc khẽ cười, nói ra trắng ra. Hành thân hắn càng thẳng thắn, đến bây giờ, đều còn không muốn đình chỉ, càng ngày càng cứng, nhét huyệt.

“……”

Mai Như không muốn nói chuyện, y cảm thấy bản thân hiện tại là trạng thái mặc người xâu xé, lại nói thế nào, đều sẽ bị nam nhân y thích phủ định, rồi mới thao sảng khoái.

“Tiểu Như không nói lời nào là cho phép nga.”

Hắn nói xong, ôm y đi đến mép, đứng, cong lưng, buông người treo trên người hắn. Hai chân u còn kẹp eo hắn, nhưng nửa người trên đã nằm trên giường.

“Vậy anh mát xa cho em.”

Tay Lệ Túc được giải phóng, hắn trực tiếp đặt trên vai y, mềm nhẹ mát xa, vì mấy ngày nay y đều cùng hắn tiến hành “Vận động cường độ cao”, cho nên bả vai cứng, ấn ấn y liền thả lỏng, hai mắt khép hờ. Khí cụ vẫn luôn ở cung khẩu đỉnh lộng, cuối cùng Mai Như thả lỏng cắm vào. Tử ©υиɠ ấm áp ướŧ áŧ, qυყ đầυ va chạm cảm giác như bị vô số miệng nhỏ mυ"ŧ vào mát xa. Lệ Túc khống chế không được động càng nhanh, tay dùng chút lực, véo Mai Như đau.

“Ân ~ đau quá…… Chậm, chậm một chút…… A!”

Mai Như không nghĩ tới nam nhân không ngừng, động càng nhanh, nhưng y mềm như bông, phản kháng không được. Ngón chân ngón tay cào chăn ra dấu vết, lại nổi lên ửng đỏ, thoạt nhìn bị Lệ Túc thao tàn nhẫn.

Tay nam nhân hoạt động, cuối cùng sờ đến vυ" hắn yêu thích. Trên vυ" rất nhiều dấu hôn đậm nhạt, so với lần đầu thoạt nhìn đáng sợ rất nhiều, hẳn là bị sờ lớn. Mà tay hắn, ôm hết không được, chỉ có thể bắt lấy đầṳ ѵú cùng quầng vυ", hắn hơi hơi hợp lại, nhẹ ấn, muốn đầṳ ѵú lộ ra, nhưng vυ" không cho hắn mặt mũi, không ra. Lệ Túc chỉ có thể nhanh hơn tốc độ va chạm, muốn tới cao trào, ăn vυ".

“Quá nhanh…… Ân…… Vυ" thật thoải mái……”

Mai Như thẳng thắn thành khẩn, huyệt cắn càng ngày càng chặt, như muốn tới đạt cao trào. Trên gậy thịt thình lình bị rót một đại sóng ấm áp dính nhớp, huyệt thịt buộc chặt, Lệ Túc chỉ cảm thấy trên bụng hơi lạnh, phát hiện Mai Như đã cao trào.

Nhưng đầṳ ѵú trong tay vẫn không ra tới. Hắn cũng không muốn nhạn như thế đã bị tiểu huyệt cắn tiết ra. Hắn cắn chặt răng tiếp tục va chạm, hoa huyệt sau cao trào càng thêm mềm mại không phòng vệ, bị gia tốc đỉnh lộng làm cho huyệt nhi kẹp không chặt, mềm như bông chỉ biết nuốt ăn dươиɠ ѵậŧ, bị đâm cũng sẽ tiếp thu, mang đến kɧoáı ©ảʍ. Y cảm giác mình phải liên tục cao trào, mà Lệ Túc còn không muốn buông ra.

Vì nam nhân chỉ là bắt lấy vυ", không có hảo hảo bắt lấy y, cho nên Mai Như nhân cơ hội buông hai chân, đĩnh đĩnh ra sau, trở mình, thiếu chút nữa đào tẩu được!

Nam nhân đang nhắm hai mắt hưởng thụ sảng khoái bị cắn, đột nhiên phát hiện tiểu huyệt ấm áp rời đi, hắn mở mắt ra liền thấy lưng Mai Như trần trụi, mà y hướng bên kia bò. Lệ Túc chịu không nổi kê ba bị vắng vẻ, trực tiếp bắt lấy eo nhỏ một tay có thể ôm hết, đĩnh hông, lại cắm vào!

“A!…… Ân ~”

Mai Như không nghĩ tới mình có thể rời đi. Nhưng nhục huyệt nửa khép không muốn tiếp khách, đột nhiên bị trực tiếp cắm vào, lại nhanh lại tàn nhẫn, không thể cự tuyệt. Cự vật quá thô, cảm giác bị mở rộng cắm vào quá mức rõ ràng minh, y chịu không nổi, tay chống đỡ thân thể cong xuống, cả người như cún phát xuân, lộ mông chờ bị thao.

Nam nhân thực vừa lòng, hắn đi phía trước, côn ŧᏂịŧ thâm nhập, hông kề sát mông thịt, hung hăng va chạm phát ra âm thanh làm người mặt đỏ tim đập. Hắn cong lưng, ôm sát Mai Như, một tay khác không lưu tình xoa vυ", muốn làm đầṳ ѵú vừa mới cao trào có điểm hơi độn ra. Nhũ thịt bị đè ép, thiếu chút nữa in lại chưởng ấn, đầṳ ѵú thẹn thùng đã nửa lộ.

Lệ Túc cũng nhanh, hạ thể lên men, nhục bổng ở vài cái thâm nhập va chạm, trực tiếp chôn nhập tử ©υиɠ, căng nhục bích, bắt đầu bắn ra bạch tinh.

“A ~!”

Mai Như cuối cùng ăn đến thứ mình muốn, ngẩng đầu nhắm hai mắt rêи ɾỉ, eo thẳng mềm xuống. May mắn nam nhân ôm eo y, bằng không y trực tiếp ghé vào giường. Nam nhân nằm trên người y thấm mồ hôi lập tức cắn sau cổ y, hung ác khi bắn tinh như sư tử, nhưng hắn cắn không dùng sức, sợ y bị thương.

“Thật nhiều, thật nhiều, thật đầy……”

Mai Như thở dốc, đầu óc phát ngốc. Thân thể không chịu khống chế trở nên càng mềm. Lệ Túc thấy được y mệt mỏi, ôm càng chặt, hai người ôm nhau. Hắn cong eo, không cảm thấy mệt, đồ vật bắn tinh xong còn đĩnh huyệt, muốn phá hỏng mật hoa cơ khát khó nhịn.

“Cho em ăn đủ, hoài bảo bảo được không?”

Nam nhân tinh tế mυ"ŧ hôn bên tai y, hắn thích cảm giác ôn nhu lưu luyến sau khi làʍ t̠ìиɦ.

“Ân…… Được……”

Mai Như muốn ngủ, hắn vớt y lên, ôm Mai Như, cho y ngủ.

Mà tay hắn, cuối cùng sờ đến bởi vì động tình mà toàn bộ đầṳ ѵú độn ra, hắn vẫn luôn vuốt ve tiểu đầṳ ѵú đáng yêu, khẽ hôn vai cùng cổ Mai Như, lưu lại ấn ký.

Hết