Chương 6: Tới cửa

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 6 Tới cửa

(Sợ em vợ bị thấy, anh rể mặc nội y tình thú cho y, lên xe đưa về nhà)

Trong tủ quần áo, thao lộng kéo dài cuối cùng ngừng lại. Mà Mai Như vẫn luôn bị Lệ Túc đỉnh, lưng dựa vào tủ. Y chỉ cảm thấy lưng mình nóng rát, như bị cọ phá.

“Ân ~ đau quá ~”

Lệ Túc tiết ở hoa huyệt, nghe y thống khổ rêи ɾỉ, vội vàng nâng lên mỹ nhân trên người, lại một lần ngồi trong quần áo, ôm Mai Như xem xét thân thể y.

Trên vυ" tất cả đều dấu hôn không nói, nơi khác trên người cũng có rất nhiều nước bọt, dấu răng linh tinh, mà ở sau gáy, cư nhiên cũng có rất nhiều dấu răng!

Lệ Túc chỉ cảm thấy mình thật là khi tình nùng cũng không bằng cầm thú, dươиɠ ѵậŧ sắp chọc phá tiểu huyệt em vợ thì thôi, còn muốn như động vật giao phối cắn gáy ý đồ đánh dấu! Thật là mô phỏng cầm thú, hổ thẹn không bằng cầm thú.

“Cổ Tiểu Như rất đau sao? Vẫn là bụng nhỏ ăn dươиɠ ѵậŧ đau?”

Nam nhân ôn nhu như nước, làm Mai Như cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, nhưng nóng rát đau đớn sau lưng lại cảm thấy mình giống búp bê vải bị chà đạp thê thảm. Hắn giương miệng, từng chút liếʍ láp đầṳ ѵú, như phá tiểu miêu phá phách vuốt lông đại miêu dịu ngoan vô hại.

“Em, lưng em đau… QAQ.”

Mai Như nhịn không được, nho nhỏ thở dốc, vυ" bị tinh tế liếʍ láp cảm giác có chút vi diệu. Nhũ tiêm còn bị đầu lưỡi xoa bóp, nhẹ nhàng mát xa đầṳ ѵú lõm mẫn cảm, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái. Nam căn sau cao trào nửa cứng cũng run rẩy lên, cho thấy chủ nhân vui sướиɠ.

Lệ Túc nghe được nói Mai Như như thế, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng: Chính hắn đều không nỡ dùng sức, tuy đỉnh lộng tương đối thường xuyên, hữu lực, nhưng hắn vì che chở Mai Như, đều ở dùng tay ngăn cách cửa tủ cùng Mai Như? Như thế nào sẽ như vậy?

Hắn đặt đầu y nhẹ nhàng dựa vào cổ mình, cúi đầu cẩn thận quan sát lưng y, chỉ thấy một mảnh trầy da rất nhỏ, nhẹ nhàng phiếm hồng, không giống bị sát hồng, càng như bị thao hồng. Nhưng anh rể đau lòng em vợ mặc kệ lưng y nhìn qua như thế nào, trực tiếp đau lòng muốn mệnh. Thậm chí muốn rút ra, rồi mới “trừng trị một phen” đầu sỏ gây tội.

“Là anh sai! Anh rút ra, thoa thuốc cho Tiểu Như, hảo hảo ngủ một giấc, được không?”

Lệ Túc vội vàng nói, muốn vãn hồi ấn tượng trong lòng Mai Như.

“Ân ~”

Y mặt đỏ, cảm thấy bộ dáng anh rể vội vàng tỏ lòng trung thành thật sự quá đáng yêu, xử lý như vậy cũng rất tốt, nhưng, “Em, em không muốn anh rút ra…”

Y ngượng ngùng nói xong, cúi đầu, chỉ lo ôm sát Lệ Túc, hai chân kẹp càng chặt, còn muốn dùng hoa huyệt hung hăng ăn tinh, ở trên người nam nhân giật giật hướng lên trên, treo không bỏ.

“Nga, vì cái gì?”

Lệ Túc không quá hiểu ý, nhưng hắn thực thích Mai Như thẳng thắn, trực tiếp như trẻ con, cơ khát như da^ʍ phụ.

“Ân…. Tiểu huyệt em đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh, tiểu huyệt rất dơ nga, cho nên anh rể không thể rút ra. Vạn nhất, vạn nhất phun tinh làm dơ quần áo anh, không tốt ~”

Y nỗ lực nghĩ lời kịch. Tưởng tượng đến mấy ngày hôm trước bị nam nhân bị phá thân, hắn đi rồi, tiểu huyệt trống rỗng, cảm thấy không thoải mái. Y muốn cùng hắn chặt chẽ kết hợp, lấy “Lỗ trống” bổ khuyết chính mình.

“Có đạo lý. Tiểu Như giỏi quá.”

Lệ Túc khen ngợi em vợ đáng yêu, lại nói, “Vậy anh không rút ra, lấp kín cho Tiểu Như.”

“Em muốn đi ra… không muốn ở chỗ này…”

Tay nhỏ vuốt cơ bụng Lệ Túc rắn chắc, làm nũng.

“Được.”

Hắn đáp ứng, nhưng lập tức lại nghĩ đến Lệ gia nhiều ra một người xa lạ có thể hợp pháp vào phòng hắn —— Mai gia đại tiểu thư, vợ trên danh nghĩa của hắn, liền cảm thấy không quá an toàn.

“Hiện tại đi ra ngoài, sẽ bị thấy.”

Mai Như đắm chìm trong Lệ Túc ôn nhu săn sóc, đầu nhỏ cuối cùng phản ứng lại đây, sắc mặt biến đổi.

“Kia…… Anh rể, em……”

Y nghĩ không ra biện pháp, lại không muốn bị vạch trần sự thật vợ thông da^ʍ, có chút kinh hoảng.

“Nếu không anh mặc đồ cho em, che em đưa về nhà? Tiểu Như cảm thấy thế nào?”

Lệ Túc trầm ngâm nửa khắc, chỉ cảm thấy như vậy có thể tránh đi người khác, nhưng mặc như thế nào, mới có thể che khuất…

“Được!”

Mai Như vô pháp tự hỏi, trực tiếp đáp ứng. Y rất tin tưởng Lệ Túc.

“Lưng Tiểu Như còn đau sao?”

Hắn quan tâm hỏi, sợ lát nữa mặc quần áo làm y bị thương.

“Còn đau…”

Y ăn ngay nói thật. Trước kia không cảm thấy mình có bao nhiêu mảnh mai, nhưng cùng Lệ Túc vài lần đao thật kiếm thật thao làm, y chỉ cảm thấy thân mình thật sự dễ đau cực kỳ. Thao xong luôn có thể không biết nơi nào tìm được rất nhiều vết thương, ngẫm lại đều cảm thấy Lệ Túc thật xấu, lại thật sự dũng mãnh.

“Vậy không mặc nội y?”

Hắn thực săn sóc nói, đứng lên, vững vàng nâng Mai Như, ở tủ tìm quần áo.

Hắn khẳng định không có quần áo cho y. Nhưng ngày đó đi Mai gia, thuận tiện thao mỹ nhân nhất kiến chung tình, hắn trở nên càng thêm ham thích, cứ thế trước khi kết hôn mua rất nhiều nội y tình thú giấu trong tủ, giống như chờ người khác tới mặc. Mà số đo nội y, không biết vô tâm hay cố ý, đều đúng số đo Mai Như. Cũng không biết Lệ Túc như thế nào nhớ kỹ kích cỡ.

Mai Như bị hắn nâng, đang không hiểu ra sao, muốn nói không chọn, tùy tiện một cái đều có thể, lại không nghĩ rằng Lệ Túc lập tức lấy ra một đống nội y kỳ kỳ quái quái, tất cả đều là ren, tơ lụa. Y xem thế là đủ rồi.

“Tiểu Như, này đó quần áo đều hợp em mặc.”

Lệ Túc như khoe ra, biểu tình lấy lòng, giống đại hình khuyển vẫy đuôi lấy lòng.

“Anh, anh, lúc nào…… Như thế nào……”

Mai Như nói không rõ, ánh mắt nghiêng đi, trên má hiện lên hai mạt đà hồng.

Nhưng hắn hiểu, “Sau mấy ngày anh phá thân em.”

Lệ Túc ngoài ý muốn, Mai Như cư nhiên không cho hắn nói xong, trực tiếp ngẩng đầu hôn hắn!

Nam nhân háo thắng đảo khách thành chủ, ngược lại hôn người chủ động thở hồng hộc, mắt mang hơi nước.

“Ân, được rồi…… Anh chọn đi…… Đều có thể……”

Mai Như thật sự sắp chịu không nổi anh rể trọng dục, để hắn quyết định, mặc đồ vào chạy lấy người.

Lệ Túc cuối cùng đạt tới mục đích. Bản chất hắn chỉ nghĩ chọc em vợ đến tao khí một chút, thỏa mãn du͙© vọиɠ mình.

“Được.”

Lệ Túc mỉm cười, trực tiếp từ trong một đống quần áo gợi cảm tìm ra một bộ, khoa tay múa chân trên người Mai Như, muốn tròng lên.

Bộ này là mô phỏng đồ thủy thủ, nhưng thay đổi một chút, trở nên thập phần liêu nhân: Áo trên thực bình thường, giống đồ thủy thủ bình thường, nhưng thiết kế phía trước lại ở trên vυ" may vải hình cung, giữa vυ" bụng dùng ren nửa trong suốt, mà nhũ thịt dưới ren mỏng bao trùm rõ ràng có thể thấy được. Nửa người dưới là một mảnh váy ngắn bình thường, nhưng cũng có chút ngắn, chỉ có thể che mông. Hoa huyệt cùng tiểu kê khẳng định che không được, nhưng lúc này Lệ Túc cắm Mai Như, tự nhiên sẽ không sợ váy quá ngắn đi sẽ lộ.

Nếu có người vén váy lên cẩn thận nhìn, cũng chỉ có thể thấy trước mông tròn trịa còn có hai viên trứng trứng, phía dưới lại dính tinh tinh điểm điểm chất lỏng màu trắng không rõ, vô cùng sắc tình.

Lệ Túc tròng lên cho Mai Như, vì vυ" quá lớn, trực tiếp làm áo trên đỉnh đến xương quai xanh, trước ngực cùng trên bụng tất cả đều là ren. Thân thể trắng nõn hơi nổi lên hồng phấn, cùng ren trắng thuần khiết nổi bật càng thêm dụ hoặc. Mà sau khi váy tròng lên vừa vặn che khuất bộ phận hai người tương liên, còn che khuất hông hai người, thật là gãi đúng chỗ ngứa.

Lệ Túc phải mặc quần áo cho mình, nhanh chóng rút ra thịt căn, lấy cà vạt cột ngọc hành Mai Như nhét huyệt khẩu. Hắn tùy tiện mặc một thân áo thun quần dài, cũng rất có phong phạm.

“Tạm thời anh không thể cắm Tiểu Như, còn phải đưa em về nhà.”

Hắn sủng nịch nói, dùng trán chạm chạm trán y, nhìn Mai Như cười.

“Được…… A!”

Mai Như nhìn hắn, hai mắt thủy quang liễm diễm quấn lấy hắn, liếc mắt một thắng vạn lời. Lệ Túc đột nhiên bế y lên, dọa y.

“Như vậy, đi sẽ lộ đâu.”

Lệ Túc chú ý tới nửa người dưới Mai Như không quá an toàn, nghĩ nghĩ, “Nhưng mặc qυầи ɭóŧ cũng không ổn thỏa, khoác kiện áo khoác đi.”

Y chỉ chính là những qυầи ɭóŧ gợi cảm, bởi vì theo đuổi gợi cảm, cho nên không có tính che đậy.

Nhưng ôm cũng không dễ khoác quần áo, cho nên Lệ Túc quyết định ôm chính diện, làm Mai Như kẹp mình, dù sao áo khoác hắn đối với Mai Như tới nói lớn như áo gió, nhiều nhất lộ ra hai chân, cũng còn tốt.

Tủ quần áo bị mở ra, chỉ thấy Mai Như treo trên người Lệ Túc, nhưng vì áo khoác quá dài, buông xuống dưới mông thịt, không có lộ nhiều.

Lệ Túc mang khẩu trang, che kín mít nửa khuôn mặt, lại mang mũ cho Mai Như, đi trong phòng, chuyển tới một góc, nhẹ nhàng gõ gõ, kéo cửa ẩn nấp ra, mở ra một phiến cửa nhỏ. Ngoài cửa nhỏ là cầu thang, di hai tầng trực tiếp tới bãi đỗ xe Lệ gia.

Mai gia cũng có thiết kế như vậy, cho nên Mai Như cũng không kinh ngạc. Y sợ bị chị gái thấy, mình mặc thành như vậy cùng anh rể ở bên nhau, không dễ giải thích.

Hiện tại y đã thực quen kẹp Lệ Túc, nhưng nam nhân bước đi, động tác lớn, y luôn bị đùi nam nhân hữu lực đỉnh mông. Do đó dùng tiểu huyệt kẹp cà vạt cùng vải quần Lệ Túc vẫn luôn cọ xát, hoa huyệt mẫn cảm sắp bị ma sát hỏng rồi, chỉ có thể đáng thương phun chất lỏng trơn ướt kháng nghị.

Kết quả tới lúc ghế sau xe ngồi, Lệ Túc ngồi xuống, bắt lấy hai chân y từ trên eo đặt hai bên đùi hắn. Hai chân y thành hình chữ M ngồi trên đùi nan nhân, lộ mật huyệt, tràn ra chất lỏng đã lộng ướt quần hắn. Vệt nước lớn như bàn tay, vùng tối màu do nước cùng vải nhạt màu bên cạnh hình thành đối lập, làm người vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện gì.

“Bảo bảo không ngoan, như vậy còn muốn đánh dấu trên người anh.”

Lệ Túc không có biện pháp, chỉ có thể nhận, “Nộn bức bảo bảo khỏe không? Có đau hay không?”

Hắn cúi đầu, đau lòng nhìn hoa huyệt đỏ tươi. Đoá hoa như bị thao đến khép không được, mở ra, lộ hoa hạch cao cao nhô lên, cánh hoa cũng vô lực mở ra, che không được bên trong.

“Đau, chảy thật nhiều nước……”

Mai Như chỉ muốn hoá thành trẻ con, dốc hết sức làm nũng trên người nam nhân.

“Anh xem không phải đau, là ngứa đi?”

Lệ Túc lại bắt đầu lưu manh, câu lấy Mai Như triền miên. Mai Như ôm cổ nhéo cơ ngực hắn một chút, trừng phạt.

Hai người như thế không kiêng nể gì, cũng may mắn tài xế cùng mặt sau có tấm ngăn, nếu không không thể làm càn.

Lệ Túc nhìn hoa hạch đỏ tươi, mạc danh cảm thấy yết hầu phát ngứa, có chút muốn…

Hắn dán sát vào Mai Như, cùng y triền miên hôn môi, ở bên tai y nhẹ nhàng nói:

“Hoa huyệt Tiểu Như thật đẹp, anh rể rất muốn ăn.”

Mặt Mai Như lập tức trở nên đỏ bừng, nhưng y cường trang bình tĩnh, “Ân, sẽ, sẽ cho lão công ăn……”

“Vốn dĩ chỉ muốn đưa em về nhà, nhưng hiện tại quần anh bị Tiểu Như làm dơ đâu, không bằng…”

Hắn ám chỉ, liếʍ khóe miệng tà ác cười.

“Lão công, tới nhà em, em bồi thường cho anh…… Nhà em có một giường lớn……”

Mai Như bò theo côn ŧᏂịŧ, y muốn nếm thử cảm giác được nam nhân thương tiếc, đặc biệt là tiểu huyệt vẫn luôn bị nam nhân sử dụng.

Huyệt động tình chảy nước, tẩm ướt cà vạt, chảy ra ra bên ngoài, làm quần càng ướt. Mà hai người đã vô hạn triền miên, như trên thế giới chỉ còn đối phương, chỉ nhìn đối phương, không muốn dời đi tầm mắt.

Xe lái thật ổn, hai người vẫn luôn nói lời âu yếm, một khi mở ra liền vô bờ bến.