Chương 5.2: Che giấu

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Anh, anh bồi em ô ô ô em bị anh lộng hỏng rồi! Ô ô ô!”

Y ủy khuất sắp cuộn thành một đoàn, chỉ muốn từ trên người nam nhân bò xuống dưới, hảo hảo đi tắm rửa một cái.

Nhưng Lệ Túc sắp bắn tinh sao có khả năng buông tha y?

Hắn lập tức gắt gao ôm Mai Như, xoay người đè y dưới thân, cả người ngăn chặn. Mai Như phát ra “Nha” một tiếng đã bị anh rể bao phủ, bị đại điểu chôn sâu trong huyệt nội bắn, bắn đến đầy huyệt đều là.

“Ô, thật nhiều, thật đầy, không cần…”

Y giãy giụa, lại không động được nam nhân trên người.

“Anh muốn nhét đầy tiểu huyệt Tiểu Như. Tiểu Như thật sự không cần sao?”

Lệ Túc ôn nhu nói, lại ép càng chặt.

“Muốn, muốn!”

Mai Như khuất phục da^ʍ uy.

“Thực ngoan.”

Hắn bắn xong, cảm giác trên hành thân tất cả đều là bạch trọc, lường trước hoa huyệt giả vờ không được, hướng bên trong đĩnh đĩnh.

Hai người làm xong, chỉ cảm thấy phi thường thỏa mãn, nhưng Mai Như vốn dĩ không sức lực, lần này lộng xong hoàn toàn mất đi khống chế, mềm như bông bám lấy nam nhân, vô pháp tự hỏi.

“Anh rể tắm cho Tiểu Như, được không?”

Sau tình sự Lệ Túc ôn nhu tới cực hạn.

“Được.”

Hắn đứng lên, ôm người vào phòng tắm, hương vị nướ© ŧıểυ chưa khô dày đặc, nhưng hắn lại một chút cũng không chê, rốt cuộc đây là chứng cứ người yêu bị hắn thao ra, chứng minh năng lực hắn cường đại.

Nhưng hắn không tính toán rửa huyệt Mai Như, hôm qua không rửa, hôm nay đương nhiên cũng không nên rửa.

Hắn đi vào toilet, ôm chặt y, hướng lên trên, dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng ra một chút, rút ra tới, nùng tinh tràn ra. Lệ Túc tùy tay nhặt qυầи ɭóŧ nữ dưới đất lấp kín hoa huyệt phun tinh, bắt đầu giải quyết nhu cầu sinh lý.

Mai Như vừa nghe đến tiếng nước, vốn dĩ ghé vào trên người Lệ Túc y bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Y vẫn cảm thấy mình thân là một nam nhân, hoặc là nói song tính, cư nhiên bị hắn thao bắn, phi thường kỳ quái.

Lệ Túc chú ý tới, như ôm trẻ con tiếp tục vỗ nhẹ lưng y trơn trượt, vỗ vỗ liền sờ soạng, xúc cảm thật tốt.

“Sau này anh sẽ không như vậy, Tiểu Như đừng tức giận, không cần giận hư thân mình.”

“Ô ô ô!”

Mai Như rất giận, không muốn nói chuyện.

Lệ Túc kết thúc, lấy qυầи ɭóŧ ở huyệt khẩu ra, tiếp tục cắm cự căn vào huyệt. Nhục bổng không cứng, nhưng kích cỡ vẫn ngạo nhân, cho nên cũng nhét đầy tiểu hoa.

Hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ y, thực ôn nhu tiếp tục rửa sạch. Mai Như cảm thấy mình cũng không cho nam nhân thao không, thực tính phúc, anh rể còn thực săn sóc.

Nhưng, vυ" y vốn hỏng rồi, đầṳ ѵú ra không được, còn bị hắn trồng nhiều dâu tây như vậy.

“Tiểu Như có quần áo mặc không? Không có để anh cho quần áo cho em.”

Lệ Túc vỗ vỗ đầu chôn ở cơ mình, sủng nịch nói.

“Em, em không có.”

Mai Như nghĩ nghĩ, nhanh chóng phủ nhận, kiên quyết muốn quên sạch hành lý hôm qua đặt ở mép giường.

Kỳ thật vừa rồi hắn đã thấy, chính là cố ý hỏi. Mai Như trả lời gãi đúng chỗ ngứa.

“Được, anh mang em đến phòng anh, tìm quần áo cho em mặc, được không?”

“Ân, đều nghe anh.”

Y mềm như bông, thể xác và tinh thần tất cả nghe nam nhân cắm huyệt mình.

Lệ Túc ôm y dưới vòi hoa sen tùy tiện tắm, tẩy sạch các loại thể dịch trên người. Cả người mang ruộng được tưới nước ra phòng tắm, trực tiếp trần trụi ra khỏi phòng, hướng thang lầu bên kia đi.

Mai Như trần như nhộng, toàn thân chỉ có phần hông cùng Lệ Túc chặt chẽ tương liên, Lệ Túc cũng vậy, nhưng bọn họ công khai mà đi tới. Y vùi đầu trước ngực hắn, như đà điểu không đối mặt hiện thực, mà nam nhân không lo lắng ánh mắt của người khác.

Bởi vì hắn biết, quản gia gia gia đã cho hắn làm hết thảy.

Nếu giờ phút này có người ở chỗ này, liền sẽ thấy một loã nam dáng người cường tráng, ôm một mỹ nhân đồng dạng lộ ra trọn vẹn, hai người giao triền, hiển nhiên đang giao hoan. Loã nam đi vài bước còn cố ý bắt lấy mông thịt mỹ nhân hung hăng va chạm, mỹ nhân chỉ nhẹ nhàng phát run, ngược lại ôm càng chặt. Tuy nhìn không thấy miệng nhỏ phía dưới, nhưng tư thái mỹ nhân như trẻ con ăn đồ vật, dùng hoa huyệt nuốt ăn dương cụ. Mỹ nhân hẳn là cơ khát khó nhịn, thậm chí còn ôm vυ" tất cả đều là dấu hôn cọ miệng nam nhân.

Kỳ thật trên thực tế Mai Như không nghĩ tới Lệ Túc cư nhiên phóng đãng như thế, cắm em vợ dám ở Lệ gia đi tới đi lui!

Y nỗ lực dùng huyệt lấy lòng hắn, nam nhân quả nhiên lại cứng lên. Y muốn nhanh ăn nùng tinh, làm Lệ Túc trở lại trong phòng, không ở bên ngoài lắc lư.

“Tiểu Như xảy ra chuyện gì?” Biết rõ cố hỏi.

“Anh, mau vào phòng! Không cần ở bên ngoài.”

Y không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ người hầu tới.

“Nga? Anh ở bên ngoài làm gì?”

“Anh!” Y tức giận muốn chết, chỉ muốn dùng vυ" lấp kín miệng hắn.

“Anh ở bên ngoài sủng ái Tiểu Như, Tiểu Như không vui sao?”

Lệ Túc lại cười, tràn ngập nghiền ngẫm, “Tiểu Như thẹn thùng cứ nói, hảo hảo hầu hạ anh, anh liền mang Tiểu Như vào phòng, được không?”

“Ân ~”

Y nỗ lực xem nhẹ cự long không ngừng tác loạn, dựa theo vài lần trước bị anh rể thao, kẹp đồ vật thô to. Đồng thời, chỉ dùng một bàn tay ôm hắn, một tay khác nâng lên vυ" phải bị hút đến đáng sợ, để sát vào Lệ Túc, mềm mại nói:

“Tới, lão công ăn, đau quá nga ~”

Lệ Túc vốn chỉ muốn nhìn Mai Như câu dẫn hắn như thế nào, không nghĩ tới lại được đến một xưng hô. Hắn sửng sốt một chút, đang thao huyệt mất đi cảm giác. Hắn hưng tính phấn muốn mệnh, thậm chí bắt đầu nhẹ nhàng phát run, cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng:

“Được. Lão công thao chết em.”

Lúc nói chuyện môi nhẹ nhàng cọ qua đầṳ ѵú, mang đến kɧoáı ©ảʍ khác thường cho y. Mai Như chưa từ đột nhiên đình chỉ thao lộng phục hồi tinh thần lại, phát hiện anh rể hung ác hưng phấn, mang y chạy!

Gậy thịt so gậy mát xa chạy bằng điện còn lớn hơn, còn thô cứng hơn, nhưng vì Lệ Túc vội vã chạy qua hành lang, lên cầu thang, tần suất chấn động rất nhanh. Mai Như phân bố dâʍ ɖị©ɧ dính vào âm mao hai người bị đánh thành bọt. Y sướиɠ đến phát run, qυყ đầυ đau xót thiếu chút nữa lại muốn phóng ra.

Lúc này Lệ Túc cảm giác được y xúc động, bàn tay to bao tiểu kê kê, “Không cần lưu lại chứng cứ nga!”

Mai Như đã nghe không hiểu hắn nói chuyện, chỉ muốn phát tiết. Nam nhân không có biện pháp, lên lầu trực tiếp đi vào phòng thứ nhất. Kỳ thật đây mới là phòng hắn, mang y vào. Mai Như trừ bỏ cha mẹ cùng quản gia gia gia là người thứ nhất vào phòng hắn, mà phòng tối hôm qua kia, cũng chỉ có quản gia gia gia cùng Mai Như đi vào.

Lệ Túc kích động muốn mệnh, trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, dựa vào cửa tủ, gắt gao ôm sát Mai Như.

Nộn huyệt mềm như nước liều mạng lôi kéo kê ba tiến vào chơi đùa. Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, đối mặt nhục bích liều mạng co rút lại thật giống như một chút đều không mẫn cảm, chỉ lo lao tới, chiếm lĩnh nhục đạo chỉ thuộc về hắn.

“Cộc cộc.”

Đột nhiên, cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, lần này Lệ Túc nhạy bén, trực tiếp ôm Mai Như, kéo ra tủ quần áo, chui vào tủ quần áo. Bên trong áo tất cả đều là quần áo hắn, định chế, trang phục cùng bình thường cái gì cần có đều có. Mai Như chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vào trong ngăn tủ.

“Lão công muốn giấu lão bà đi, không cho người khác thấy. Lão bà phải ngoan ngoãn, không cần làm dơ quần áo lão công.”

Lệ Túc thấp thấp nói, ngồi trong một đống đồ thoạt nhìn thực quý trọng, đùi mở ra, làm Mai Như ngồi trên mình. Hắn khép hai chân y, đột nhiên lấy ra hai cà vạt, một cái cột vào hai chân y, làm y vững vàng kẹp mình, một khác cột vào tiểu kê nhi kích động, không cho y phóng ra.

Người song tính rất mẫn cảm, làm như vậy ngược lại lùi thời gian bọn họ cao trào. Mai Như vô pháp tự hỏi, chỉ có thể nói:

“Được, đều nghe lão công. Cảm ơn lão công, yêu anh ~”

Toàn thân tâm y ỷ lại không ngừng công kích anh rể, nhưng là rất vui sướиɠ.

“Lão bà cảm ơn cái gì?”

Lệ Túc trêu đùa, tăng lớn lực độ đỉnh lộng “Tiểu kiều thê” mơ mơ hồ hồ.

Mai Như chỉ lo tiếp nhận, run rẩy còn lo kề sát hợp thể cùng nam nhân.

Ngoài tủ, là giọng quen thuộc thanh âm vang lên. Hai người định thần vừa nghe, một người là quản gia gia gia, một người khác là giọng Mai Lộ Nhậm.

“Lệ tiên sinh hôm qua ngủ nơi này sao?”

Giọng Mai Lộ Nhậm thanh lãnh như suối, lạnh thấu tâm Mai Như bị cắm huyệt cắm đến dục hỏa đốt người, lập tức trầm xuống.

“Đúng vậy, người hầu đã thu thập qua. Mai đại tiểu thư, ngài muốn nhìn sao?”

Quản gia gia gia thực ổn trọng, nói ra lời làm tâm Mai Như trở lại chỗ cũ. Tim y phanh phanh mà nhảy, bị dọa.

Anh rể vô lương lại muốn đùa giỡn em vợ, “Sao vậy, Tiểu Như bị anh thao đến tim đập gia tốc sao?”

Ít nhiều do cà vạt, hắn không cần ôm thật chặt, duỗi tay nhéo tới vυ" tròn trịa xúc cảm tốt đẹp, lắc tới lắc đi, luyến tiếc buông ra.

Mai Như ngạo kiều, ba đánh rớt tay nam nhân đùa giỡn vυ" mình, khẩu thị tâm phi nói:

“Em, em mới không thích đâu ~ a!”

Chưa nói xong, đã bị nam nhân đột nhiên đứng lêи đỉиɦ sâu một chút. Y chỉ cảm thấy nhục huyệt đều phải phá, chịu không nổi.

Giọng quá lớn, kinh động người bên ngoài.

“Đó là tiếng cái gì?” Mai Lộ Nhậm nghi hoặc hỏi.

“A, hẳn là người hầu dưới lầu không cẩn thận làm vỡ chén đĩa, không có gì.”

Quản gia gia gia mặt không đổi sắc, nhìn thoáng qua tủ quần áo hơi hơi chấn động.

Mà lúc này Lệ Túc trói chặt cửa tủ, để ngừa bị hắn đỉnh mở, mà Mai Như dựa vào cánh cửa bị thao.

“Lão công, thật lớn ~ đủ rồi đủ rồi, từ bỏ…”

“Muốn muốn, Tiểu Như thích. Đều cho Tiểu Như.”

“Không bỏ xuống được…”

“Thấp xuống, bụng bảo bảo sau này còn phải sinh bảo bảo cho lão công.”

“Em không cần! Ân ~ a! Quá sâu quá cứng, không cần lại lớn!”

“…”

Tình nhân giao hoan, khe khẽ nói nhỏ luôn có thể làm người mặt đỏ tai hồng, không đành lòng nghe.

Hai người bọn họ chỉ lo ở trong ngăn tủ hưởng lạc, mà không biết ngươi ngoài cửa sớm đã đi xa.

Cửa tử vẫn luôn chấn động, qua thật lâu, mới ngừng lại.