Chương 5.1: Che giấu

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chương 5 Che giấu

(Hai người tỉnh lại tiếp tục làm, bị quản gia phát hiện, cắm đi, ở tủ quần áo thao)

Hai người ở bồn tắm long trời lở đất, toàn bộ phòng tắm đều là vị tanh sau tính ái, vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Mai Như bị Lệ Túc cắm cả người nửa hôn mê, vẫn là Lệ Túc tinh thần xán lạn lại một lần gánh vác trách nhiệm rửa sạch. Hắn cắm y đứng lên, đi nhanh ra bồn tắm, đến dưới vòi hoa sen, dùng nước ấm áp nhẹ nhàng rửa bọt trên người hai người.

Nhưng Lệ Túc không nỡ rửa sạch nộn huyệt, hắn cảm thấy Mai Như hẳn là thực thích tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, cho nên hắn chọn dùng dươиɠ ѵậŧ lấp tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, làm hoa huyệt ăn luôn.

Nam nhân tắm xong, ra phòng tắm, đi khắp phòng cuối cùng thấy một tủ đồ, hắn kéo ra lấy ra một cái khăn tắm, bọc lên hai người giao triền, cẩn thận lau bọt nước.

Kỳ thật phòng này có thể nói là phòng hắn khi còn nhỏ, phòng hắn ở tầng khác, nhưng phòng kia quá lớn, hắn không thích. Khi còn nhỏ cảm thấy sợ hãi sẽ tới phòng ngủ nhỏ nhất này. Tủ quần áo cũng có đồ của hắn, nhưng đến bây giờ không mặc vừa.

Lệ Túc ôm Mai Như đi, một đường vượt qua quần áo y tùy ý rơi xuống, cuối cùng tới mép giường. Vì giường là giường đôi bình thường, mà Lệ Túc lại quá cao lớn, hắn chỉ có thể thật cẩn thận che chở Mai Như nằm xuống, gắt gao ôm không cho y rơi xuống. Nhưng Mai Như trong lúc ngủ mơ như không quá thoải mái, hắn liền đặt y nằm trên người mình. Sợ Mai Như đè nặng vυ" ngủ không thoải mái, nam nhân hướng y lên trên, vυ" đặt hai bên mặt hắn, tách ra, vùi đầu ngủ ở ngực y. Hắn chỉ cảm thấy trên người tiểu mỹ nhân là tao vị câu dẫn người, một giấy cũng không nỡ buông ra.

Hai người liền như vậy giao điệp ngủ, không để ý chuyện khác, ngọt ngọt ngào ngào.

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất trực tiếp tiến vào bức màn trong phòng, chiếu trên giường lớn bên cửa sổ. Mà hai người trên giường còn ngủ say.

Dươиɠ ѵậŧ nam nhân đã cương cứng, hắn “chào cờ” phi thường thô to, không tiết ra tuyệt không mềm nhũn, mà sáng nay vẫn luôn đặt ở thủy huyệt ấm áp, liền ngo ngoe rục rịch muốn cắm.

“Ân ~ thật lớn ~”

Mai Như vặn vẹo eo, y theo bản năng ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt, mở to mắt, lại nhìn đến ngực nam nhân cường tráng.

“???”

Hôm qua không uống rượu nha? Như thế nào thành như vậy? Người này là ai?

Y co rút nhục huyệt, cảm giác được cự long phân lượng mười phần, tinh thần no đủ, lại còn chậm rãi trướng đại. Y ý thức được cái gì, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện anh rể anh tuấn còn ngủ say, nhưng nhục bổng còn cắm huyệt.

“Đúng rồi, chị kết hôn, anh rể!”

Mai Như nghĩ tới, sắc mặt đà hồng biến thành tái nhợt.

Hôm qua, y tắm rửa trong phòng, lại đột nhiên phát hiện trong phòng tắm có người vào. Kết quả vừa thấy, cư nhiên là anh rể vừa rồi kết hôn. Y vốn không muốn như thế nào, nhưng nhìn đến anh rể mặc âu phục phi thường đứng đắn, dươиɠ ѵậŧ lại phồng lớn, cả người như mất hồn, chỉ nghĩ tới gần anh rể, giúp nam nhân thư giải hoa huyệt y nỗ lực kẹp chặt. Muốn đẩy dươиɠ ѵậŧ anh rể ra, đồng thời nâng lên nửa người trên, muốn động, nhưng tay không dùng lực được. Vừa mới nâng nửa người trên lập tức lại đè ép đi xuống. Vυ" vì du͙© vọиɠ mà đứng thẳng va vào ngực nam nhân, vô cùng đau đớn. Mai Như cúi đầu vừa thấy, mới phát hiện dấu vết mấy ngày trước bị anh rể hút ra chưa phai, trải qua ác chiến hôm qua, hôm nay lại tăng rất nhiều!

Thoạt nhìn toàn bộ ngực đều là dấu hôn, vô cùng sắc tình.

“Ân, vυ" đau quá!”

Y nhăn mi, cảm giác mình như bị Lệ Túc hung hăng dùng một đêm, cả người bủn rủn, không dùng lực được.

“Vυ" Tiểu Như còn đau sao? Anh giúp giúp em.”

Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp vang lên, Mai Như ngẩng đầu, phát hiện hắn đã tỉnh.

“Tiểu Như rất muốn bị thao sao? Sáng sớm liền kẹp dươиɠ ѵậŧ anh chơi, thật sự dâʍ đãиɠ đâu.”

“Không, em chỉ là, muốn dươиɠ ѵậŧ ra tới ân! Không phải, không phải muốn, a!”

Y chỉ muốn phản bác, nhưng dưới Lệ Túc đỉnh lộng, mất đi khống chế, bắt đầu rêи ɾỉ.

Hoa huyệt vốn dĩ muốn đẩy dươиɠ ѵậŧ ra, nhưng không nghĩ tới lại làm thịt hành đã lớn càng ngày càng nóng, càng ngày càng cao, nhét đầy thủy huyệt. Cự vật không lưu tình va chạm, làm thủy huyệt trở nên càng ngày càng ướŧ áŧ, nhiệt tình.

“Không cần ăn vυ" em!”

Mai Như dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng anh rể khôn khéo sẽ không bỏ qua em vợ khẩu thị tâm phi.

“Anh đã biết.”

Hắn cười, hé miệng một cái, mυ"ŧ xong vυ" này đổi vυ" khác. Hai vυ" lại đầy nước bọt hắn, sáng lấp lánh, xứng với dấu hôn, cực kỳ dụ hoặc.

“Anh, hôm qua, kết hôn cư nhiên không bồi chị…”

Tâm Mai Như đột nhiên chua xót, tuy trong lòng không quá muốn anh rể cùng chị gái ngủ, nhưng Lệ Túc cư nhiên đối chị mình như vậy.

“Nga, đúng, đêm tân hôn anh sợ Tiểu Như quá mệt mỏi, liền tới ‘chiếu cố’ Tiểu Như.”

Hắn ái muội nói, một bàn tay bò lên vυ" y, một bàn tay vuốt ve mông thịt, sung sướиɠ.

“Anh anh…”

Mai Như nói không nên lời, thẹn thùng chỉ biết dùng co chặt nhục huyệt qua lại phản ứng Lệ Túc.

Nam nhân trầm thấp nở nụ cười, giọng hắn thực từ tính, nghe phi thường mê người.

“Cộc cộc!”

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa. Mai Như kinh ngạc, lập tức kéo chăn, nhét anh rể vẫn luôn động hông trên người vào trong chăn. Kết quả vì nam nhân quá cao lớn, không che được. Y nghĩ nghĩ, ngồi thẳng, tay nhỏ duỗi ra kéo khăn tắm hôm qua lau mình lại, kéo nửa người trên anh rể tới, ý bảo Lệ Túc ôm eo, rồi mới dùng khăn tắm che chở nam nhân cùng chính mình, mới đại khái che khuất hắn.

Khăn tắm quá ngắn, lộ ra đầu tóc Lệ Túc, Mai Như dứt khoát ấn đầu hắn trên vυ". Nam nhân chôn ở ngực nuốt ăn vυ", ngược lại cảm thấy vừa lòng.

“Anh đừng nói chuyện!”

Y gấp gáp, đè đè đầu hắn, thanh thanh giọng:

“Ai?”

Ngữ khí y thực nhẹ, như mới tỉnh ngủ.

“Mai tiểu thư, tôi là quản gia Lệ gia. Hôm nay lại đây mang bữa sáng cho ngài.”

Giọng quản gia thúc thúc hòa ái vang lên.

“Ân! Được, bác vào đi, đặt trên bàn là được.”

Mai Như hơi thở không xong, nhịn không được kêu một chút, y hy vọng quản gia thúc thúc không nghe thấy.

Nam nhân bị kẹp dù không phát lực cũng dị thường dũng mãnh, từng đợt đỉnh lộng như động cơ làm việc không ngừng nghỉ. Mạnh mẽ va chạm một cái, nhục vật trực tiếp thâm nhập tử ©υиɠ, thao đến chỗ sâu trong nộn bức!

Mai Như hít một hơi, phát ra một tiếng kiều suyễn, mới phản ứng che lại miệng mình, nhiệt tình co chặt, tiểu kê phát đau, bắn ra một cổ chất lỏng màu trắng nhạt. Y nhịn không được, tiết.

“Vâng.”

Cửa bị đẩy ra, quản gia thúc thúc vào, hắn đẩy xe con, trực tiếp đi tới bàn nhỏ cạnh cửa. Nhưng trên đường có quần áo lung tung rối loạn, hắn trực tiếp nhặt lên, lại phát hiện là tây trang Lệ Túc, bên cạnh còn có một cái qυầи ɭóŧ rất lớn kiểu nam. Gì quản gia phụ trách chọn mua quần áo, hắn liếc mắt một cái là có thể nhận ra những cái đó rốt cuộc thuộc về ai.

Quản gia thúc thúc nhớ lại một chút, không nói lời nào. Hắn ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện Mai tiểu thư trên giường, y ngồi, nhưng thân mình lại bị khăn tắm bao phủ, không bình thường run rẩy, trước ngực còn xuất hiện nửa cái đầu. Quản gia hiểu ngầm, đều thay hai người cảm thấy xấu hổ.

Ai, thiếu gia thật là! Hắn chỉ có thể thu quần áo đi, vì thiếu gia che giấu một chút.

“Mai tiểu thư, bữa sáng đã đặt xong, mời dùng. Quần áo tôi lấy đi, ngài chờ một lát, người hầu sẽ đưa tới.”

Quản gia thúc thúc đẩy xe con quay đầu lại, nói xong liền đóng cửa.

Mà lúc này, Mai Như cuối cùng có thể thở dốc, phát tiết khó nhịn:

“Anh ân, làm gì dùng sức như vậy!”

Lệ Túc hơi hơi ngẩng đầu, bên miệng còn ngậm vυ", ôn nhu, “Anh sợ Tiểu Như không thoải mái.”

“Nhưng, nhưng quản gia gia gia sẽ biết!”

Y kinh hoảng, run rẩy càng thêm lợi hại.

Nam nhân than nhẹ, đặt Mai Như trên người mình, chống nửa người trên thao y, nhẹ vỗ lưng an ủi y, “Không có việc gì, quản gia đã biết.”

Mai Như ngẩng đầu, thiếu chút nữa đυ.ng vào cằm hắn, “Cái gì?!”

Y hận không thể hiện tại ăn anh rể háo sắc này, giải kinh hoảng trong lòng.

“Quần áo hôm qua anh ném không có việc gì, Tiểu Như, anh chỉ là ‘chiếu cố’ em, hắn hiểu.”

Hắn không để bụng, chỉ lo đỉnh lộng Mai Như.

“Nhưng, nhưng…”

Mai Như chỉ cảm thấy đầu óc anh rể thật là treo trên dươиɠ ѵậŧ, sẽ không tự hỏi, chỉ nghĩ muốn thao em vợ.

“Không có nhưng. Đêm tân hôn anh rể cùng em vợ, hiểu sao?”

Nam nhân nhịn không được, y vẫn luôn câu lấy hắn, làm hắn thao, côn ŧᏂịŧ vẫn luôn cương cứng, chỉ muốn nhập huyệt, hảo hảo phát tiết.

“Anh!”

Mặt y đỏ bừng, nói không ra lời, liền không nói.

Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, nam căn vẫn luôn cắm hoa huyệt, không ra. Hơn nửa giờ, Lệ Túc mới cảm thấy qυყ đầυ cứng, gân xanh trên thịt trụ vẫn luôn nhảy, hắn muốn phát tiết.

Mai Như cũng cảm giác được, thậm chí vừa rồi đã tiết một lần, nhưng hiện tại cư nhiên y có một loại xúc động muốn tiết. Tiểu kê cứng, dưới Lệ Túc hung hăng đỉnh lộng cuối cùng tiết ra!

Y bắn, trong không khí đột nhiên bay một cổ tao vị nướ© ŧıểυ. Mai Như kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cúi đầu vừa thấy, phát hiện chính mình cư nhiên, sướиɠ đến bắn nướ© ŧıểυ!

“Ô ô ô!”

Y ủy khuất, nhưng không dám nói lời nào. Y sợ Lệ Túc ngại mình dơ, hiện tại liền rút ra, rồi mới lộ gương mặt thật.

“Tiểu Như đừng sợ! Là anh sai! Kê kê anh quá lớn.”

Lệ Túc vừa thấy, mỹ nhân nhu nhược như tiên tử động lòng người, tiên nữ rơi lệ, nhưng lại bị hắn dùng khí cụ thao. Thậm chí sướиɠ đến bắn nướ© ŧıểυ, liền cảm giác bản thân lợi hại cực kỳ. Thân là nam nhân, lòng tự trọng đều được thỏa mãn bạo.