Laura thậon nớt đang cười gượng này càng khiến tâm tình nàng sụp đổ.
Bằng một giọng như mếu, nàng hỏi lại lần nữa:
- Đại sư Will?
- Ừ!
Hủy diệt đi! Laura ngửa đầu lên trời, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài trong tuyệt vọng, càng chảy dài trong vẻ há hốc mồm của Severus.
Trời a! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao đến cửa hàng người ta khóc lóc nỉ non vậy? Ăn vạ chắc! Nó thề, nó thà đứng ta chiến đấu sống chết cùng băng Packy còn hơn ở đây với một người đàn bà đang khóc như thế này. Ối dời ơi!
- Đơn giản! Mai quay lại lấy là được!
Severus thuận miệng nói. Người tạo ra quả cầu này vốn định bắt chước chai Klein, nhưng rõ ràng không cách nào phá vỡ không gian bốn chiều khiến quả cầu này trở thành một hàng mĩ nghệ không hơn không kém. Dòng nước bên trong chuyển động gần như là bốn chiều chẳng qua do các cơ quan trong nó qua mỗi lần di chuyển sẽ rút đi một phần nước di chuyển tới một cực của quả cầu tạo ra ảo giác của người xem mà thôi.
- Mai?
Laura cảm giác mình nghe nhầm. Những vị đại sư trong thành đều đã tuyên bố rằng không sửa chữa được cơ mà, chẳng lẽ trình độ của đứa nhóc này lại cao đến vậy sao? Không! Nàng đột nhiên nghĩ tới, có lẽ không phải không sửa được mà không ai dám sửa. Chỉ có người không biết gì mới … Nghĩ tới đây, nàng bản năng đứng dậy. Đức tin của nàng, niềm kiêu hãnh của nàng không cho phép khiến một người vô tội dính vào chuyện này. Chỉ là khi tay chạm vào quả cầu, những hình ảnh mơ hồ xoẹt qua làm nàng cứng đờ lại. Nàng bây giờ có tư cách lo cho người khác, chính nàng giờ đây còn phải cầu cứu người khác cơ mà...
-Chuyện gì vậy?
Severus cười hỏi. Laura chỉ lắc đầu không nói gì. Sau một hồi thương lượng giá cả và giao tiền, Laura lặng lẽ đi về, để lại Severus đang một hồi chần chờ, nó ngồi xuống đối mặt với người bố của mình, hỏi:
- Ngài có chuyện gì à?
đứa con trai lớn của mình, hồi lâu mới nói:
- Con có muốn để James vào học viện không?
Severus hơi ngừng lại. Nó vươn tay bẻ một mẩu bánh mì cho vào miệng, ồn ồn nói:
- Tất nhiên là muốn! Tiền không thành vấn đề nhưng danh ngạch dành cho ngoại thành không nhiều. Con đang tìm cách để có chúng.
Vernon cùng Petunia nhìn nhau cười, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ, bên trên in hình một ngôi trường khang trang với dải ruyện này! Thứ con quan tâm là ba người!
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của con trai, hai ông bà Vernon đều có chút ẩm ướt. Một tháng qua, mặc dù Severus không bài xích sự quan tâm của hai người nhưng rõ ràng cũng không đón nhận khiến họ khổ tâm vô cùng. Nhưng hôm nay... đáng thật!
muốn nói tiếp đã bị Severus n
Trong bóng đêm mịt mờ, ánh mắt Severus không biết bao lâu sau mới trở nên linh động. Nó thều thào trong vô thức:
- Ta bị hôn rồi! Ta đây là không còn thuần khiết nữa sao?