Quyển 1 - Chương 13: Liên lụy



- Papa đang nghĩ gì thế?

Giọng nói ngây thơ của Luna cắt ngang dòng suy nghĩ của Will. Trông thấy hai đứa con gái đang chăm chú nhìn mình, ông cố điều chỉnh lại tâm tình rồi trêu đùa nói:

- Papa đang nghĩ đến chuyện của con với bạn trai con. Không biết thằng nhóc đó tài giỏi như thế nào mà quyến rũ được thiên thần nhỏ của ba đấy!

- Ron dễ thương lắm. Ở lớp cũng nhiều bạn thích Ron nhưng mà con đánh hết.

Luna tự hào nói. Will đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước khi Giáng Sinh, cô giáo đã từng gọi thông báo về việc này. Lúc đó ông chỉ nghĩ trẻ con với nhau thì va chạm là chuyện bình thường, không nghĩ tới lại là tranh giành bạn trai. Nghĩ nghĩ, ông lại hướng ánh mắt đến con gái lớn của mình. Người sau như cảm nhận gì đó, phồng má lên nói:

- Hugo tỏ tình con trước nhé!

Chà chà! Will chép chép miệng. Nỗi chua xót trong lòng lại dâng lên khiến ông càng kiên định ý nghĩ của mình. Lần tới đi nhà trẻ, phải tách bọn nhóc ra mới được.

- Nhưng sao Severus lại bỏ Jame đi vậy? Hai người cùng đi cũng được mà!

Bà Snape lúc này chen vô. Nhìn ánh mắt có vẻ lo lắng của vợ, Will đột nhiên hối hận vì đã kể chuyện này. Vợ ông, một người sắc sảo như vậy, làm sao không nhận ra được điều bất thường trong câu chuyện của ông chứ?

- Có nhiều lý do để hai người không đi cùng nhau.

Ông cười cười xoa đầu con gái nhỏ rồi nhẹ nhàng nói:

- Có thể do James muốn ở nhà cùng ba mẹ. Cũng có thể do Severus lo lắng con đường khó đi. Cũng có thể do không thể nào...

- Không thể nào...

Bà Snape lầm bẩm, ánh mắt nhìn về phía chồng mình đột nhiên thay đổi.

...

- Thầy?

Severus kinh ngạc kêu lên. Trước mắt nó, lão Barry đang đung đưa một cây đũa nhỏ khiến bóng tối nhanh chóng tan biến, cũng khiến tâm hồn nó nhẹ nhàng hơn trông thấy.

- Cứu em trai của...

Severus hấp tấp chạy tới. Chỉ là vừa bước đi vài bước, nó đã đúng sững lại nhìn tay mình, lại nhìn mọi thứ xung quanh, miệng há to không nói nên lời:

- Chuyện này...

Xung quanh nó lúc này làm gì có đám cháy hay bóng đen gì, chỉ có một làn sương mù lờ mờ màu đỏ máu đang nhanh chóng tan đi dưới sự vung vẫy chiếc đũa của lão Barry.

- Chuyện này... ảo giác?

- Ừ!

Lão Barry cau mày đi tới bên Severus, nói:

- Là sương mù. Nó có thành phần như hạt cát tường cùng lá Kava gây ảo giác mạnh. Bất cứ ai hít phải thứ này đều sẽ nhìn thấy thứ họ sợ hãi nhất, trong vô thức những việc họ làm trong sợ hãi sẽ trở thành sự thật.

Nói tới đây, lão nhìn về phía Severus không hài lòng:

- Mặc dù mi chỉ là một Witcher tập sự nhưng bị loại ma dược pha loãng này làm sợ hãi thì đúng là thất bại. Mi có thật là thể đột biến hoàn toàn không đấy? Hay tình cảm thực sự trở thành điểm yếu của mi?

Severus im lặng. Quả thật với vai trò của một Witcher, nó đã hoàn toàn thất bại. Witcher mạnh mẽ, lạnh lùng và ghê tởm. Không cảm nhận được vui thú của cuộc sống ngoài việc lên giường cùng các quý cô khiến chúng thờ ơ với mọi thứ, trở thành cổ máy chết chóc đúng nghĩa. Việc một Witcher có điểm yếu đồng nghĩa với việc Witcher đó chính là một phế phẩm, không chết lúc biến đổi cũng chết trong các trận giao chiến sau này.

Nhưng Severus không nghĩ tình cảm là điểm yếu của mình. Và chính lão Barry hẳn cũng nghĩ như vậy, nếu không nó cũng không thể sống tới bây giờ. Nghĩ nghĩ, nó đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhẹ giọng hỏi:

- Witcher có phải là ma pháp không?

- Không hẳn! Chúng là một loại binh khí ma pháp, được sinh ra để chiến đấu cho các pháp sư.

Đến mức này, lão Barry cũng không giấu nữa mà từ tốn nói:

- Là binh khí, cho nên Witcher hoàn toàn miễn dịch với ma pháp cấp thấp. Là ma pháp nên Witcher có thể lợi dụng ma dược để chiến đấu mà không bị tổn thương nhiều.

- Lão thật là...

Severus cười khổ nói. Đáng lí ra nó nên nhận ra điều này sớm hơn mới phải. Thân thể con người dù sao cũng chỉ là xác thịt, làm quái nào có thể cứng cáp đến độ đao chém không thấy máu cơ chứ? Làm quái gì có thể uống các loại ma dược mà không bị làm sao, ngược lại còn phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ? ( Nó từng cho các loại động vật uống thử ma dược và không ngoại lệ đều chết. Điều này dẫn đến có một thời gian nó sợ hãi những loại thuốc này vô cùng . Cho đến khi lão Barry đưa ra lý luận kháng tính, nó mới bỏ hoài nghi mà bắt đầu sử dụng những loại ma dược này.)

- Nhưng những chuyện này có gì đâu mà che giấu? Ma pháp không phải là một thứ tuyệt vời sao?

Severus nghi hoặc hỏi. Lão Barry chỉ khinh thường mà nói rằng:

- Phải, ma pháp là một thứ tuyệt vời. Nhưng nó cũng là một liều thuốc độc, khiến người thi pháp trở thành một loại “thần”.

- Thần? Điều này không phải là một điều tốt sao?

Severus lưỡng lự. Nó không hiểu “thần” trong miệng của lão Barry là loại nào nhưng nghe ra được sự chán ghét của lão đối với “thần” này.

- Ha ha, tốt sao? Tâm ta tức thần linh. Bản chất của ma pháp là sự độc tôn tinh thần, coi bản thân đứng trên tất cả khiến dù những phù thủy quyền năng nhất cũng lạc lối. Cho nên thế giới này lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về các thần, tuy hành sự khác nhau nhưng trên bản chất đều là cực đoan đến tận cùng. Đó vốn không phải người, người đã bị giết chỉ còn lại thần tồn tại ở thế gian mà thôi. Người bình thường hướng tới ma pháp nhưng những phù thủy lại sợ hãi ma pháp, cho nên càng ở vị thế cao, họ càng che giấu nó đi. Tốt nhất là hủy diệt sự tồn tại của thứ này.

Nói tới đây, lão cười giễu mà rằng:

- Đáng tiếc, ma pháp là không thể hủy diệt, chỉ có thể phai mờ mà thôi.

Ngay khi Severus có điều muốn hỏi thêm, lão lại xua tay ngưng trọng nói:

- Giờ không phải là thời điểm nói những chuyện này! Nhóc con, nói cho ta tại sao nơi này lại có loại sương mù này. Thứ này rất nguy hiểm, nhất là đối với những người bình thường.

Severus tạm giác những nghi vấn sang một bên, hướng về xung quanh nhìn một lượt rồi lắc đầu.

- Tôi không biết! Tôi chỉ là xử lý một số người tập kích, rồi sương mù này buông xuống và tôi bị lạc trong đây.

- Không lý nào!

Lão Barry lầm bẩm, sau đó rút đũa phe phẩy một cái:

- Truy tìm!

Chỉ thấy từ đầu ngọn đũa, một tia sáng lóe lên rồi biến thành một con quạ trắng bay xung quanh hai người rồi phóng về một hướng. Gió bắt đầu nhẹ nhàng thổi lên, kéo không gian thành từng tiếng rả rít rồi chìm vào yên lặng.

Hai người cứ đứng yên ở đó, chờ đợi.

Không biết bao lâu sau, con quạ trắng kia mới bay trở lại đậu trên vai lão Barry rồi ríu rít từng tiếng mà Severus không hiểu được. Ngay khi nó định hỏi, lão Barry đã thở dài một hơi rồi phẩy nhẹ tay, Theo nhịp đũa đung đưa, con quạ dần tan biến thành những hạt sáng nhỏ, chảy dài từ vai lão xuống tới nền đất rồi biến mất vào màn đêm vô tận.

- Là trừng phạt.

Lão Barry thở dài nói. Theo những gì mà mắt quạ truyền đạt lại, sương mù xuất hiện gần như đồng thời ở mọi ngóc ngách, tìm đến những người đến giờ này vẫn còn lang thang ở bên ngoài hoặc những kẻ có ý nghĩ làm xáo trộn bố cục của thành phố mà tiến hành nguyền rủa trừng phạt. Nếu lão đoán không nhầm thì cả nội thành lẫn ngoại thành lúc này hẳn đều là máu chảy thành sông rồi.

- Nhưng tại sao lão lại ở đây? Không phải lão phải về nhà một chuyến à?

Câu hỏi của Severus cắt đứt dòng suy nghĩ của lão Barry. Người sau chỉ cười xòa mà nói rằng:

- Nhà ở đâu mà về? Ta chỉ là đang triều thánh để sửa chữa bản thân. Dù sao thì việc trí nhớ cùng ma pháp bị xáo trộn không phải là một dấu hiệu tốt lành gì.

- Triều thánh?

Severus ngơ ngác hỏi lại. Mặc dù hôm nay nó đã từ lời của lão Barry xác định được sự tồn tại của ma pháp, nhưng việc này cũng khiến nó tiếp xúc với những thuật ngữ nghe có vẻ kỳ cục, làm nó nhiều khi ngớ ngẩn trong chốc lát.

- Là việc tĩnh tâm, hướng về một điều gì đó để xác định tâm linh thôi! Thôi, nói những điều này mi cũng không hiểu. Việc cần làm bây giờ là tránh để mình nhiễm phải dòng sương mù này, nếu không cả hai ta đều sẽ bị nhấn chìm ở trong đó.

- Đến lão cũng không làm gì được ư?

Nghe câu nghi vấn vô tri của Severus, lão Barry như cạn lời:

- Mi tưởng ma pháp là toàn năng ư? Mi có biết phạm vi của sương đỏ là bao lớn không? Mi có biết để nguyền rủa phạm vi rộng như vậy người thi pháp phải mạnh bao nhiêu không?

Giọng của lão càng ngày càng to, đến độ Severus cứ tưởng đứng bên cạnh cái động cơ máy cày mà nó thấy trên cánh đồng vậy. Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể lí nhí một câu:

- Thì ai bảo lão giấu chuyện này làm gì?

- Hừ!

Lão Barry phất tay, một mặt cau có nhìn về phía Severus. Nếu không phải hhóc con này là tạo vật hoàn hảo mà lão tạo ra được, lão đã cho một phép nổ tung bắn tan xác thằng nhóc này rồi. Người sau bị nhìn đến ngượng ngùng, đành hướng về làn sương mù xung quanh nói:

- Lão nói bây giờ chúng ta nên làm gì?

- Chờ!

Lão Barry trầm ngâm nói.

- Việc này vốn không liên quan đến chúng ta, chỉ cần chờ sương mù tan là được.

- Nhưng phải chờ bao lâu?

Severus cau mày hỏi, sau đó nhìn xuống nữ bá tước đang nằm xà lơ dưới chân, ánh mắt lại lần nữa tập trung về phía sương mù. Người sau thì chỉ nhìn về phía nội thành , cười gằn mà rằng:

- Phải xem mưu đồ của đám người kia lớn như thế nào. Nhưng dù lớn hay nhỏ, đêm nay vẫn sẽ là một đêm tiệc đẫm máu.

Nói đoạn, lão giả như cầm một chiếc ly đầy rượu vang đỏ, nâng cốc lên trời rồi kêu lên:

- Magic Monopoly!