Quyển 1 - Chương 11: Trừng phạt

Ngay trong lúc này, ông bà Vernon cũng gặp rắc rối. Chỉ thấy xung quanh nhà, từng toán người được vũ trang đầy đủ đang sự chớp động của ánh đèn đường khiến lòng người dần rơi vào khủng hoảng. Không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng đất tiếng trời, vang cùng tiếng răng va vào nhau cầm cập.

Ánh mắt Frodo âm trầm nhìn xung quanh. Hắn có biết một số truyền thuyết về ngoại thành, nhưng với những kẻ tài cao gan lớn như hắn, những chuyện này chả khác nào mang ra để hù trẻ con cả. Nhưng nhìn khung cảnh âm trầm xung quanh cùng cảm giác rợn tóc gáy mà nơi này mang lại, tâm thần hắn lại run lên.

Có lẽ bọn chúng không hẳn chỉ là truyền thuyết!

- Cái gì kia?

- Arthur?

- Lise?...

- Tại sao bọn họ còn sống? Không! Không phải là sống! A...

Đám người Frodo sợ hãi nhìn khung cảnh trước mặt, bản năng giơ súng chỉa về phía những người đang đi tới. Những khuôn mặg súng rầm trời, trong chốc lát nhấn chìm mọi thứ. Cho đến lúc Frodo thanh tỉnh thì đã thấy xung quanh chỉ còn mình hắn đứng vững. Thuộc hạ người nào người nấy nằm trỏng trơ dưới mặt đất, máu thành luồn xối ra chảy về phía cống thoát khiến nơi này không khác nào một chốn địa ngục.

- Haha...

Frodo nấc lên, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trời. Sau đó hắn như một kẻ khờ , thất tha thất thiểu đi về một hướng, trong chốc lát đã biến mất ở cuối con đường. Chỉ còn tiếng cười vang lên khe khẽ, vang lên điên cuồng là còn vọng mãi.

Frodo, hắn điên rồi!

....

Khung cảnh như thế này xuất hiện khắp cả ngóc ngách của ngoại thành. Máu người theo gió thổi tản mác khắp mọi nơi rồi cuộn với nhau thành một chiếc khăn lớn siết chặt lớp tường bao vây nội thành. Theo thời gian, người chết càng nhiều, tiếng cười của những kẻ bị bức điên ngày càng vang dội, dải lụa đỏ càng siết chặt đến độ khiến tường thành hằn lên một vệt dài sâu hút.

Người trong thành lúc này đang quỳ sụp xuống cầu nguyện, mong muốn ánh sáng của Chúa sẽ chiếu rọi nơi đây. Đáng tiếp đêm đen khôn

Nghe nó nói vậy, Laura mới thoáng an tâm lại. Từ lúc bị cậu nhóc này đánh một trận te tua, sau còn xém bị cậu ta móc ngực thì bản

Thiệt, nàng sắp tan vỡ rồi! Tin đi mà! Nếu không nàng sẽ nghi ngờ bản thân, tại sao lúc này mình lại trở nên thờ ơ đến vậy! Không đau buồn hay tức giận! Không! Nàng yêu chồng mình thật, mặc dù chỉ là một trận cưới sắp đặt, nhưng có yêu mà!

- Chúng ta phải xác định rõ nơi này là ở đâu?

Tiếng nói non nớt của Severus cắt ngang dòng suy nghĩ của Laura, khiến nàng buột miệng nói:

- Không! Là ảo giác thô!

- Hả?

Ánh mắt Severus sáng lên, nhìn thẳng vào Laura, hỏi lại:

- Cô nói gì?