“Tôi chỉ là một tên phiền phức...” “Vậy cứ coi như là tôi…” Mễ Tiểu Đóa nắm lấy ống tay áo cậu, thấp giọng nói, “Tự tìm phiền toái đi…” ———— Cậu chôn mình trong căn phòng, đầu ngón tay dính màu nước, …
“Tôi chỉ là một tên phiền phức...” “Vậy cứ coi như là tôi…” Mễ Tiểu Đóa nắm lấy ống tay áo cậu, thấp giọng nói, “Tự tìm phiền toái đi…” ———— Cậu chôn mình trong căn phòng, đầu ngón tay dính màu nước, ánh mắt nhàm chán. Cậu thấy một đứa ngốc tự hỏi tự nói trên trang web. [ Alo! Có người không? ] [Mau tới nói chuyện cùng tôi đi! Ô ô ] [Oa! Cho dù là quỷ cũng được, người máy cũng được… ] Đáng thương hề hề cầu xin người khác cũng đâu có ích gì. Sẽ không có người đâu. Nhưng ngón tay không nghe sai sử của chủ nhân, lần đầu tiên gõ phím lạch cạch đáp lại. Sau đó, lập tức phía bên kia phản hồi. [ Thật tốt quá, tôi thật sự rất cần cậu đó! ] Trên thế giới này cũng có người…cần tôi sao? Cần một kẻ bỏ đi? Cậu cuộn tròn thân thể lại, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hàng ký tự trên màn hình. ————Convert: ngoclovemyho