Chương 1.1

Ngoài mặt thì đã là mùa thu, nhưng cơn mưa to khiến thời tiết mát mẻ hơn vào mấy ngày trước chỉ như là biểu hiện giả dối.

Lúc này không khí lại oi bức như cũ, tiếng ve kêu râm ran tiếp tục vang lên.

Đám học sinh vừa ra cửa người thì không mặc áo khoác, người thì treo áo khoác trên tay, một số khác lại buộc áo khoác trên eo.

Ánh mặt trời lóa mắt xuyên qua khe hở lá cây, chiếu lên trên mặt tường ký túc xá tạo thành bóng đen mờ nhạt.

Lá cây bị gió thổi tung, bay lưng lửng giữa không trung rồi lại rơi xuống đất. Tiếng xào xạc mềm mại nghe rất vui tai.

Trong phòng ký túc xá.

Mễ Tiểu Đóa đoan chính ngồi trên ghế, mỉm cười lắng tai nghe.

Cô mặc một chiếc váy denim hai dây màu xanh nhạt, bên trong là một chiếc áo phông trắng ngắn tay, dưới chân đi đôi giày xăng đan trắng, thoạt nhìn không khác gì những sinh viên trong trường.

Cánh tay trắng nõn như ngó sen đặt trên rương hành lý.

Nếu nhìn kĩ, có thể phát hiện lông tơ trên cánh tay cô dựng đứng.

Nhưng cô vẫn thản nhiên mỉm cười với dì quản lý ký túc xá đang nói như máy hát.

Sơ ý quá, biết vậy cô đã mặc áo dài.

“Cháu tới từ thành phố Z à? Vừa hay dì có một đứa cháu họ học ở bên đấy!”

“Thật ạ? Cậu ấy học ở đại học Z sao?” Mễ Tiểu Đóa lập tức trả lời.

“Nào có! Thành tích của nó kém lắm, chỉ đủ để học cao đẳng thôi.” Dì quản lý đang quạt bằng chiếc quạt nhựa có dán hình quảng cáo của bệnh viện trên tay.

Dáng người dì quản lý đẫy đà, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Mễ Tiểu Đóa nâng mắt, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, góc độ thổi gió thẳng vào người cô, thổi tới mức chân tay cô bắt đầu rét run cầm cập.

“Cháu học ở đại học Z?” Dì quản lý đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.

“Không có, cháu nghỉ học rồi, giờ đã đi làm.” Mễ Tiểu Đóa nhấp môi cười, dáng vẻ ngoan ngoãn, bàn tay đặt trên vali không dấu vết xoa xoa, ý đồ cọ xát sinh nhiệt.

Sở dĩ cô tới đây hoàn toàn là do cha mẹ ép buộc.

Hai ngày trước trời mưa rất to, hai bậc phụ huynh trung niên khó có khi nhớ tới mình vẫn còn một đứa con trai nhỏ đang học ở tỉnh khác.

Mễ Lai khóc chít chít gọi điện về nhà nói lạnh, nói là một bộ quần áo ấm áp cũng không mang, buổi tối chỉ có thể tới mượn chăn của bạn cùng phòng.

Vốn dĩ chuyện này cũng không phải của cô, nhưng vừa lúc lúc đó cô nằm trên sô pha lười biếng ăn trái cây, trung hợp nghe được toàn bộ câu chuyện, cũng…tiện thể cười nhạo cậu vài câu, bảo cậu mượn chăn làm gì, không bằng trực tiếp chui vào chăn bạn cùng phòng mà sưởi ấm.

Đúng rồi, bố mẹ đã nói gì khi đuổi cô ra ngoài nhỉ?

À, họ bảo thay vì để cô trồng nấm ở nhà, không bằng ra ngoài đưa hành lý cho em trai, cũng coi như đi bộ tập thể dục.

Cái gì gọi là ăn không ngồi rồi? Rõ ràng là cô đang chăm chỉ học tập thu thập linh cảm trên Internet có được không?

Không sai, kỳ thực cô là một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp.



“Đi làm? Dì thấy tuổi của cháu cũng không lớn lắm nha?” Dì quản lý kinh ngạc.

Bà cảm thấy trên người cô gái này có loại khí chất an nhàn tự đắc, vừa nhìn đã thấy thoải mái.

“Nhìn thế nào dì cũng thấy quen mắt lắm! Kỳ quái thật, rốt cuộc đã gặp ở đâu rồi nhỉ?” Động tác quạt quạt trên tay dừng lại, bà lấy điện thoại ra, đôi mắt híp lại không biết đang tra cái gì.

“Có thể là cháu có gương mặt đại chúng đi.” Cô không chút để ý nói.

“Gương mặt này của cháu mà là đại chúng, vậy mấy đại minh tinh kia cũng đừng xuất đạo.” Dì quản lý vỗ đùi.

Đại khái thấy cô hợp mắt, lại nhàm chán buồn bực, dì quản lý kéo lấy cô nói chuyện không ngừng, ánh mắt vẫn luôn đánh giá gương mặt của cô.

Trong miệng còn nói thầm: “Nhất định đã từng gặp rồi.”

Mễ Tiểu Đóa cười cười không nói chuyện, nghĩ đã qua nhiều năm như vậy, sao còn có thể nhớ rõ.

Biểu hiện của cô tương đối bình tĩnh.

Hay là lấy một cái áo trong hành lý của Mễ Lai ra mặc nhỉ? Cô nhìn chiếc vali xanh nhạt đầy ắp dưới tánh.

Cô vừa định hành động thì bên ngoài đi vào một đám học sinh ầm ĩ, dì quản lý liếc mắt nhìn xuyên qua cửa kính một cái, buông cây quạt trong tay xuống: “Đợi đã!”

Nói xong, bà khom lưng tìm đôi dép.

Mễ Tiểu Đóa trơ mắt nhìn tấm poster kịch cổ trang trước mặt.

Góc giấy vàng ố, vừa nhìn liền biết đã rất lâu năm rồi.

Tươi cười trên mặt cứng đờ, đồng tử nhích từng chút một về phía nữ diễn viên thứ ba từ phải sang.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy màu đỏ thẫm, đứng tạo dáng một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ kiếm, đôi mắt hổ phách sáng long lanh, hàm răng trắng bóng chỉnh tề nhe ra, cười đến vô cùng xán lạn.

A a a!

Lịch sử đen tối của cô! Mễ Tiểu Đóa cúi đầu theo bản năng, hai tay che kín mặt.

Nội tâm không nhịn được ngưỡng mộ trí nhớ của người trung niên.

Dì quản lý mở cửa ra ngoài, ngăn cản một nam sinh quấn áo quanh eo: “Này! Cái cậu phòng 416 kia, cậu mau lại đây!”

Nam sinh phòng 416 nghe được liền quay đầu lại: “Dì Dương, cháu còn đang vội đi chơi bóng!” Cậu ta oán giận nói một tiếng.

Chờ thấy Mễ Tiểu Đóa phía sau, cậu ta nha một tiếng: “Dì Dương, kia là con gái dì?”

Cảm giác được nhiệt độ bên ngoài, Mễ Tiểu Đóa đứng lên.

“Nói bừa.” Dì Dương làm bộ muốn đánh, nam sinh kia lập tức trốn sang bên cạnh, trên mặt cười hì hì.

Mễ Tiểu Đóa nhanh tay xách vali chạy ra ngoài.