Làn da Long Châu Tử cực kỳ trơn nhẵn non mềm,
không
chỗ nào
không
khiến người ta mê muội, nếu
không
phải lo lắng ban ngày nàng mới bị kinh sợ, Vệ Lãnh Hầu
thật
muốn dùng môi lưỡi của mình nếm thử từng chỗ từng chỗ
trên
thân thể bé con trong lòng.
Đêm hôm đó, Thái phó
không
hồi phủ, dứt khoát ngủ cùng
một
giường với Hoàng thượng, Niếp Thanh Lân
nhẹ
nhàng khuyên nhủ vài câu, đại khái là nếu Thái phó
không
trở về phủ, chẳng phải
sẽ
làm cho đám thϊếp thất trong phủ chờ cửa rất lâu.
Thái phó
đang
cởi y phục, rửa mặt trừng mắt nhìn Long Châu
đang
ôm chăn ngồi
trên
giường
một
cái: “Vi thần để cho Hoàng thượng đọc nữ giới, là hy vọng Hoàng thượng nhớ lời dạy của người xưa là lấy phu làm trời,
một
nữ
không
thể lấy hai chồng! Cái việc hiền đức khuyên can phu quân nạp nhiều thϊếp thất kia Thánh thượng đừng có đọc, chẳng ra cái gì cả chỉ khiến người ta tức giận, ngược lại nếu có thể dùng chiêu trò đối xử với ‘Kỹ nữ phóng đãng’, cào mặt kẻ cướp chồng nàng,
thì
đó mới thể
hiện
được bản sắc của Hoàng thượng.”
Niếp Thanh Lân muốn thể
hiện
cho Thái phó thấy mình là người có tấm lòng rộng rãi: Nếu hàng đêm Thái phó có thể ngủ ở chốn hoa liễu,
không
đến tẩm cung quấy rầy nàng nữa, đó mới là chuyện tốt đẹp. Nhưng lời
nói
vừa đến miệng, cảm thấy nếu
nói
ra, chỉ sợ đêm nay vị Diêm Vương nào đó
sẽkhông
để yên, liền kịp thời ngừng
nói, chỉ làm bộ mệt mỏi rồi.
Đây cũng
không
phải giả bộ hoàn toàn, trời sinh Long Châu Tử thân thể vốn kém, khí huyết
không
thông nhưng bên người có mãnh thú túc trực, nên trước khi ngủ phải chậm rãi hít thở rồi hãy
nói. Ngược lại Thái phó sợ nàng ngủ
không
yên ổn, liền sai người đốt
một
ít trầm hương an thần,
một
lúc sau, Long Châu Tử
đã
nằm sấp trong ngực
hắn
ngủ thϊếp
đi.
Được
một
lúc, Long Châu Tử bắt đầu ngủ
không
yên ổn, Vệ Lãnh Hầu ôm nàng cảm thấy thân thể của nàng đổ từng trận mồ hôi run rẩy
khôngngừng, cũng
không
biết
đang
mơ thấy ác mộng như thế nào, thân thể cứ thế lăn qua lăn lộn lại, nhưng ngay cả
một
câu
nói
mớ cũng
không
phát ra.
Lúc tỉnh,
thì
luôn giả bộ tính tình hiền hòa, nhưng đến khi chìm vào giấc ngủ
thì
lại lộ ra bản tính quật cường.
Vệ Thái phó nhớ tới bé con xấu xa xảo quyệt này từng giả bộ mê sảng tố cáo Đan ma ma, khóe miệng hơi nhếch lên, hừ lạnh
một
cái, nếu
thật
sự
có tật xấu nằm mơ
nói
mớ
thật
ra cũng rất tốt! Ít nhất
hắn
có thể nhìn thấu bé con thơm mềm trong lòng
đang
suy nghĩ đến cái gì.
Vệ Lãnh Hầu vươn dài cánh tay ra kéo bé con
đang
lăn lộn kia vào trong ngực, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ nên nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, lông mi xinh đẹp vì cơn ác mộng kia nên
không
ngừng run
nhẹ.
Vệ Lãnh Hầu chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như bị
một
sợi dây vô hình gắt gao chói chặt, theo cảm xúc của người ngọc trong ngực mà cùng nhau lên xuống.
Từ sau khi phát
hiện
bí mật của Niếp Thanh Lân, Thái phó liền ra lệnh cho Nguyễn công công mang tới mấy quyển ghi chép cung quy năm xưa, cặn kẽ lật xem quyển ghi chép về Lệ tần kia.
một
phi tần
đã
sớm
không
được sủng ái, ngay cả việc có con ở trong cung hơn mười năm cũng chỉ được ghi lại trong
một
hai trang giấy mỏng mà thôi!
Đại Ngụy Thành Quang năm thứ sáu, Lệ tài nhân sinh long phượng thai, hoàng tử là huynh, công chúa là muội, phong làm Lệ tần.
Đại Ngụy Thành Quang năm thứ chín, Lệ tần
không
chăm sóc con cẩn thận, khiến thập tứ hoàng tử bị rơi xuống nước, hôn mê bất tỉnh, Lệ tần bị Ngụy Minh đế trách mắng, phạt quỳ ở cung Quảng Dạ, may mà hoàng tử được phúc trạch che chở, nên bình an tỉnh dậy, nhưng mà công chúa của Lệ tần mắc bệnh hiểm nghèo, mấy ngày sau chết bất đắc kỳ tử, lo sợ mọi người trong cung
sẽ
bị lây ôn dịch, nên ngay trong đêm
đã
được đưa ra khỏi cung.
Lúc công chúa chết non cũng chỉ mới ba tuổi, nhũ danh Trứng gà, bởi vì mất lúc tuổi còn quá
nhỏ, nên
không
có đại danh và phong hào...
Cũng chỉ có vài dòng ít ỏi về công chúa “chết non” kia được ghi lại trong chính sử Đại Ngụy.
Vệ Lãnh Hầu chỉ nhìn đến đây, liền hiểu được nguyên do trong đó, chỉ sợ thập tứ hoàng tử kia rơi xuống nước ngay lúc ấy
đã
tắt thở. Lệ tần sợ rằng sau này ở trong cung
sẽ
không
có chỗ dựa, Hoàng đế vì mất con trai nên
sẽ
oán giận bà ta, liền cắn răng bí quá hoá liều, dùng nữ nhi của mình thay cho nhi tử
đã
chết sớm kia, cậy vào việc hai đứa trẻ này là song sinh giống hệt nhau nên
sẽ
giúp bà ta vượt qua
một
kiếp này, sau này lấy lại được
sựsủng ái của hoàng thượng,
sẽ
sinh
một
đứa con trai nữa.
Vệ Lãnh Hầu đọc đến chỗ này, cười lạnh
một
chút. May mắn là sau này Lệ tần kia dù gắng sức dùng tất cả mọi thủ đoạn cũng
không
được Hoàng đế sủng hạnh mang thai, bằng
không
nếu bà ta sinh thêm được
một
đứa con trai, nữ nhân to gan lớn mật dã tâm bừng bừng này sao có thể giữ lại điểm yếu là vị hoàng tử giả công chúa
thật
kia?
Tiểu Long Châu của
hắn
sợ
sẽ
đoản mệnh giống như ca ca của nàng, sớm hương tiêu ngọc vẫn...
không
phải Vệ Lãnh Hầu
hắn
nghĩ lòng người ai cũng ác như nhau, nhưng mà nữ nhân trong cung chắc chắn
sẽ
không
từ
một
thủ đoạn nào để tranh đoạt hoàng sủng, cuối cùng
sẽ
trở nên vô cùng đáng sợ, sợ rằng ngày cả bản thân người đó cũng
không
tưởng tượng nổi.
Lệ phi kia, chết
đi
cho sạch đất...
Vệ Lãnh Hầu phát
hiện, mình càng hiểu
rõ
hơn về người ngọc trong lòng
thì
sẽ
càng cảm thấy luyến tiếc thương xót nàng. Chỉ là
không
biết cần bao nhiêu cơ duyên xảo hợp, mới có thể nuôi dưỡng được
một
viên minh châu
không
bị vẩn dục thối nát giống như những thứ trong Ngụy cung.
Vốn cho rằng khi nàng là hoàng tử,
thì
những ân sủng mình ban
đã
là thi ân, bố đức.
hiện
tại lại cảm thấy cho dù đặt người này lên đầu quả tim, ngậm vào trong miệng cũng sợ
không
đủ. Đây là nữ tử
đã
bị thế gian lãng quên, nhưng lại là Trứng gà của
một
mình Vệ Lãnh Hầu
hắn. Thậm chí trong lòng Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình quen biết Trứng gà này quá muộn, để nàng
không
nơi nương tựa
một
mình ở trong cung chịu khổ sở nhiều năm như vậy.
một
đêm này, Vệ Lãnh Hầu
không
hề chợp mắt, trong đầu
không
phải là vấn đề của Nam Cương Bắc Hải, cũng
không
phải quyết định sát phạt, mà trong ánh mắt là tình cảm chan chứa, chỉ hận
không
thể nuốt Long Châu này vào trong bụng, như vậy mới có thể an tâm.
Sinh thần năm nay của thiếu niên thiên tử là việc đại
sự
trong cung.
Rất nhiều năm trước kia, lúc đó Nguyễn công công vẫn chỉ là
một
tiểu thái giám
không
có thế lực, nhìn từng nhóm đại thái giám cao ngạo tự mãn qua lại trong cung,
thì
vô cùng hâm mộ.
hiện
tại mặc dù
đã
được lên đến cấp Đại tổng quản trong hoàng cung, nhưng xưa đâu bằng nay, quyền thế phong thái của Đại thái giám đứng đầu
không
được như các đời trước nữa.
Hoàng cung này cũng
không
còn phô trương và náo nhiệt giống như lúc tiên đế chưa mất. Tần phi và các hoàng tử hoặc là bị bắt giam hoặc bị giáng chức,
một
đám người sống trong
sự
lo lắng đề phòng.
Vẻ mặt các nhóm chủ nhân
không
vui vẻ, bọn cung nữ thái giám hầu hạ phía dưới sao có thể vui tươi được,
trên
đường
đi
đều là bộ mặt ủ rũ ỉu xìu,
không
có ai đáng tin cậy. Cả hoàng cung to như vậy nhưng cũng
không
thấy tiếng động ồn ào náo nhiệt giống như xưa, ngoại trừ những ngày lễ tết
thì
làm tượng trưng cho có, phần lớn thời gian còn lại, tất cả mọi vườn ngự uyển đều vắng lặng trống trải giống như miếu sơn thần trong thâm sơn rừng già vậy.
Lần này Nguyễn công công nhận khẩu dụ của Thái phó, tổ chức
thật
tốt sinh thần mười sáu tuổi của Hoàng đế, trong lòng cảm thấy rất vui.
Phải biết rằng sau lần gặp nạn ở Yến Tử Hồ, ngay cả ông là đại nội tổng quản cũng
không
thể thường xuyên thấy Hoàng thượng. Trong lòng ông nghi ngờ Hoàng thượng thất sủng, bị Thái phó nhốt trong tẩm cung.
Nhưng hôm nay nhận được lệnh như vậy
thì
mới cảm thấy
không
giống! Phải biết rằng trước khi đại thắng An Tây, cũng là sinh thần của Thái phó, các phủ nha đều chuẩn bị sẵn tinh thần, nghĩ rằng cơ hội a dua nịnh bợ
đã
đến.
Nhưng lão nhân gia này lại lấy cớ cống phẩm các nơi chưa kịp nộp, quốc khố trống rỗng, vì thế
không
muốn tổ chức khoa trương, cứng rắn hạ lệnh hủy bỏ, ngay cả
một
bàn rượu cũng
không
cho dâng lên.
Từ đó về sau, khi các vương hầu có thượng thọ cụ già hay đầy tháng các bé đều sợ tới mức
không
dám tổ chức mừng thọ, tiệc mừng linh đình, ai ai cũng làm ra vẻ lo nước thương dân mới là chuyện quan trọng nhất cần làm, sợ bản thân mình kiến thức thấp kém. Nên luôn dựa theo Thái phó đại nhân làm chuẩn.
Nhưng sinh thần mười sáu tuổi của tiểu Hoàng đế, Thái phó tự mình phái người đưa thư tay cho bộ hộ, đặc biệt điều động ngân lượng để tổ chức. Trong thư tay kia cũng
không
có viết số lượng bạc cụ thể là bao nhiêu, nhưng lời ít mà ý nhiều:
Tận hết sức lực của quốc gia Đại Ngụy, chỉ mong
một
nụ cười của Thánh thượng!Đại thần chủ
sự
hộ bộ đọc được câu này, sau khi nhìn tới nhìn lui, nhìn lên nhìn xuống và nhìn
thật
kĩ
một
lúc, liền cho gọi các phụ tá mơi
một
cuộc bàn bạc khoảng
một
canh giờ, mục đích chính là: Luồng gió
yêu
ma của Thái phó đại nhân
đang
chuẩn bị thổi tới đâu?
Vì sao tiệc sinh thần của Hoàng đế lại được tổ chức long trọng như thế? Có phải muốn cố ý làm như vậy, để cho mọi người thấy tân đế là
một
hôn quân giả tạo xa hoa da^ʍ dật? Nếu là như thế
thì
nên tổ chức xa hoa thế nào, da^ʍ dật ra sao, mới có thể tạo nên trạng thái đối lập
rõ
rệt giữa việc
yêunước thương dân của Thái phó đại nhân?
Hộ bộ buồn bực bạc trắng
không
ít tóc, nhưng trong lòng Nguyễn công công
thì
lại vô cùng
rõ
ràng!
Các vị đại nhân này
đã
bổ não quá nhiều, câu
nói
kia của Thái phó, cùng
một
ý nghĩa với việc đốt lửa đùa giỡn chư hầu và ngàn vạn dặm vận chuyển trái vải! Đều là sủng ái mỹ nhân đến mức đầu óc u mê, hận
không
thể đem tất cả những thứ trang sức mới nhất đẹp nhất trong thiên hạ đặt trong mâm, dâng lên cho người mình
yêu
quý nhất xem.
không
hề băn khoăn như các nhóm đại thần kia, người thay mặt Thái phó chuẩn bị các công việc tiếp theo – Nguyễn công công tất nhiên muốn mọi việc đều phải hoàn hảo
không
chút sứt mẻ, từ đó thể
hiện
được bản lãnh của mình, đồng thời có thể hưởng thụ quyền lực của chức vụ Đại tổng quản đại nội này.
Nguyễn công công chọn
một
đám tiểu thái giám khôn khéo lanh lợi, sai bọn họ
đi
mua những thứ cần dùng trong cung.
Thời gian sau đó, trong cung gà bay chó sủa, bọn cung nữ thái giám bị Nguyễn công công – người
đang
có đường làm quan
đang
rộng mở sai khiến xoay vòng vòng, đầu tiên là phải dọn dẹp lại các cung thất, tất nhiên là
không
được dính
một
hạt bụi nào, ngay cả việc sắp xếp lại những hòn đá trong Ngự Hoa viên cũng là xê dịch rồi lại xê dịch, những hòn đá đó phải được sắp xếp đúng chuẩn với ý cảnh mà Nguyễn công công đưa ra, đổi mới toàn bộ các đồ vật
đã
cũ trong cung thất, khôi phục lại vẻ xa hoa lúc tiên đế còn sống.
Hoàng đế
không
có con nối dòng, dựa theo thông lệ của triều Ngụy, trưởng tử của các đại thần trong triều đều phải vào cung dâng lễ vật, đại diện cho phủ trạch của họ chúc mừng sinh thần Hoàng đế.
Việc lần này trong cung tổ chức tiệc lớn, ngoài việc Thái phó đưa thư tay cho hộ bộ, cũng gửi cho tất cả các nhóm triều thần khác.
Cũng giống với hộ bộ, các nhóm triều thần khác chính là trống đánh xuối kèn thổi ngược với ý tưởng
thật
sự
của Thái phó, đều cho là Thái phó muốn cho mọi thiên hạ thấy thái độ trung quân của mình. Đồng thời cũng để xem xét
sự
trung thành của quần thần, tiệc sinh thần lần này chính là
một
cuộc tuyển chọn quyết định
sự
sống chết, nếu thức thời, tất nhiên là phải phân
rõ
giới tuyến
rõ
ràng với tên Hoàng đế rối gỗ sắp trưởng thành kia.
Cho nên, ngoại trừ Ngô các lão là lão thần
thật
sự
sự
trung thành ra, các quan khác đối với việc tặng lễ vật lần này đều qua loa lấy lệ.
Trước ngày sinh thần của Hoàng đế
một
ngày, nhóm trưởng tử hai tay cầm các hộp kim loại được điêu long khắc phượng nối đuôi vào tiến cung,
đi
tới điện Tuyên Hòa, bọn thái giám nhận lấy hộp lễ đặt lên
trên
bàn trong điện rồi ghi tên lại.
Hôm đó Thái phó ở trong ngự thư phòng xem tấu chương
một
lúc lâu,
đang
chuẩn bị bước ra cửa hít thở
không
thì
thì
nhìn thấy những lễ vật mà các trưởng tử tiến cung dâng tặng, nên thuận tiện bước vào trong điện xem qua
một
chút.
đi
đến chỗ đặt hộp lễ trước bàn nhìn mấy lần, gương mặt tuấn tú của Thái phó lúc nãy còn rất tốt giờ
đã
đen xì.
Đây là loại rác rưởi gì thế này! Quả đào vàng, ngọc điêu đều là những đồ vật thô tục, đảo mắt nhìn qua,
thật
sự
không
để chọn được
một
thứ nào cả!
Cổ ngữ có câu: “Nước quá trong ắt
không
có cá.” Đây là kinh nghiệm lãnh đạo của người nắm quyền thiên hạ đối với thuộc hạ của mình.
Tuy rằng lúc Thái phó mới vừa thượng vị, trừng phạt
một
đám tham quan, nhưng như vậy
sẽ
khiến lòng người bị lung lạc, sau khi ổn định thế cục, những người kia mấy đời làm quan thế gia dù sao cũng vô cùng rắc rối phức tạp,
không
nên rung chuyển toàn bộ.
Nhưng nay dâng tặng lễ vật cho Thánh Thượng, những phú hộ giàu nứt đổ đố vách lại giả bộ nghèo khó, như vậy tự dưng làm
hắn
dâng lên ý định muốn xét nhà sung quỹ hết của cải của mấy tên keo kiệt này!
Tâm tình
đang
tốt của Thái phó lập tức biến mất
không
còn tung tích, trước mặt vài trưởng tử thế gia tiến vào tặng lễ vẫn chưa rời
đi, thuận tay cầm lấy miếng Ngọc Như Ý đập lên góc bàn bên cạnh.
Chất liệu ngọc thuộc loại hạ đẳng lập tức vỡ tan, rơi đầy đất giống như giấy vụn.
“Nguyễn công công... chẳng lẽ trong điện đều là những tiểu thái giám thám lam, lén đổi quà tặng của công tử các phủ sao?” Thái phó lạnh lùng hỏi.
Nguyễn công công sợ tới mức co rụt cổ lại, gió xuân mấy ngày nay
đã
bị thổi bay: “Xin Thái phó xem xét lại, bọn tiểu nô tài có ăn ba cân gan báo cũng
không
dám làm việc to gan lớn mật này đâu ạ!”
Thái phó hừ lạnh
một
tiếng: “Nếu
không
phải lén đổi, tại sao có thể đem những vật tồi tàn này đặt ở đây! Ném những vật bủn xỉn này vào trong rương, đừng có làm bẩn long nhãn của Thánh thượng!”
nói
xong, liền bỏ
đi
ra ngoài, khiến mấy vị công tử còn lưu lại kinh hãi quay sang nhìn nhau.
Tin tức Thái phó tức giận đối với việc triều thần
không
quan tâm đến ngày sinh thần của Hoàng đế nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Các nhóm triều thần hỏi thăm lẫn nhau, đều đoán
không
ra thánh tâm của Thái phó đại nhân.
Những người có tâm tư nhanh nhẹn lập tức hiểu ra, tiệc sinh thần của Thái phó là do sợ ảnh hương đến danh dự nên mới
không
tổ chức, nhưng tiệc sinh thần lần này của hoàng thượng đúng với lẽ thường, những lễ vật được tặng lần này đều xung vào quốc khố, nhưng
thật
ra chẳng phải đều vào hết trong túi Thái phó đại nhân sao?!
Dâng tặng lễ vật cho Hoàng thượng cũng chính là dâng tặng lễ vật cho Thái phó!
Các nhóm triều thần như được thắp sáng đầu óc, lập tức hành động, mua sắm lễ vật
một
lần nữa. Nhất thời trong kinh thành các cửa hàng bán đồ nước ngoài tinh xảo đều chật kín người, các vật lúc bình thường vô giá cũng rất nhanh được bán hết.
Tranh chữ cổ là loại lễ vật tao nhã nhất lại càng ngàn vàng khó cầu.
Niếp Thanh Lân cũng
không
biết tâm huyết nhất thời dâng trào của Thái phó
đã
khiến các nhóm vương công trong kinh thành gà bay chó sủa.
Đến ngày thọ yến, Niếp Thanh Lân mũ mão thẳng thớm, đầu tiên đến Thái Miếu tế tổ, sau đó hồi cung nhận ba quỳ chín lạy của quần thần.
Sau khi hoàn thành lễ, Thái phó tuyên đọc
một
bài văn để chúc mừng
sự
trưởng thành của Hoàng đế.
Niếp Thanh Lân ngồi ngay ngắn
trên
long ỷ, nghe bài văn
thì
trong lòng xúc động: Rốt cuộc
không
uổng công cho chức danh tam giáp Trạng Nguyên lang,
nói
có sách, mách có chứng, lời lẽ hùng hồn, đầy màu muôn vẻ. Cuộc sống kiểu con rối, ai xếp đâu ngồi đó mà vào miệng của Thái phó đại nhân lại tràn đầy tình cảm, ý thơ dạt dào. Làm cho Hoàng đế là nàng nghe xong cũng muốn rơi lệ, ôm lấy đệ nhất hiền thần của Đại Ngụy này khóc nức nở, cảm thán đúng là sống đến nay
đã
là gian khổ
không
dễ!
Nàng ngồi ngay ngắn sau bức rèm che mặt, hơi nhìn lướt qua Thái phó đại nhân trước điện,
một
thân hoa phục giống nàng, Thái phó đại nhân lúc này cũng ăn mặc cực kì trang trọng.
Triều phục kiểu mới càng làm nổi bật hình dáng như thiên tiên hạ thế của Thái phó, đứng ở trước điện, dáng người cao ngất làm cho người ta nghiêng mắt nhìn tóc đen dày được búi gọn dưới hầu quan, mắt phượng dưới mày kiếm mang theo ý cười như có như
không
Bộ dáng như vậy nếu bị nhóm cựu phi tần trong cung nhìn thấy, chỉ sợ sớm
đã
quên
hắn
là Diêm Vương lấy mạng,
sẽ
si mê khuôn mặt
anh
tuấn của Thái phó.
Tiếp theo là xem lễ vật được tặng, bởi vì lễ vật
đã
được dâng đến từ sớm, chỉ cần tuyên đọc trình lên cho Hoàng thượng xem là được.
nói
thật, Niếp Thanh Lân làm hoàng tử nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhận được nhiều lễ vật đến thế. Nhưng thứ đồ đều tinh xảo rất đặc biệt... Nhưng nhìn thế nào cũng thấy
không
giống như lễ vật tặng cho mình...
Ví dụ như áo choàng dát ngọc chỉ vàng này, kích thước hình như hơi lớn, nếu để nam tử tài hoa cao lớn như Thái phó mặc chắc
sẽ
rất đẹp. Còn có chiếc chiến cung to như cái đấu bằng đá kia nữa, đọc lễ vật suốt ba canh giờ thái giám mệt tới mức miệng cũng
không
mở được, huống chi là người trói gà
không
chặt như nàng...
Thái giám tuyên lễ cũng
không
có đọc hết tất cả lễ vật lên, có
một
vài đại thần đến dâng lễ vật trước đó
đã
dặn qua, chỉ cần đem hộp lễ vật và tên đưa cho Hoàng thượng xem qua là được, ví như
... hộp Uyên Ương bát diễn**Đơn giản là sεメ toy bằng ngọc và tranh minh họa thời xưaKhi tiểu Thái giám dâng hộp lễ trình cho Thái phó xem, ánh mắt Thái phó vốn hơi trầm xuống lại đột nhiên sáng ngời, rất hài lòng gật đầu.
Sau đó tiểu thái giám lại đưa đến phía sau mành, trình cho Hoàng thượng xem.
Niếp Thanh Lân mở cái hộp ra xem, nhưng cũng
không
có cái gì đặc biệt đáng kinh ngạc, bên trong chỉ có vài khối ngọc hình trụ lớn
nhỏ
khác nhau, dùng noãn ngọc mài giũa mà thành, còn có mấy thanh trụ như kẹo hồ lô, mấy viên ngọc trắng tròn tròn kết vào nhau thằng hình trụ... Niếp Thanh Lân nhìn mãi cũng
không
hiểu, cho đến khi nhìn đến
một
món được tạo hình cực kì giống như
thật, mới kịp hiểu
một
tiếng, khuôn mặt
nhỏ
nhắn đỏ bừng
một
mảnh, giương mắt nhìn trộm
thì
thấy cách mành che Thái phó
không
đứng đắn cười mờ ám với nàng.
Tiểu thái giám còn
không
biết sống chết thêm mắm thêm muối: “Hoàng thượng, đây là lễ vật Binh bộ Thượng thư đại nhân dâng tặng, ngài ấy
đã
dặn dò nô tài, thứ trong hộp này đều được chế tạo từ noãn ngọc, để
trên
người
sẽ
cảm thấy ấm áp, nếu
không
biết sử dụng như thế nào, có thể xem tập tranh trong hộp phụ, nên cùng thưởng thức với phi tần nương nương, rất đa dạng...”
Bộ dạng nháy mắt nhướng mày của tên tiểu thái giám trông
thật
đáng ghét, làm như
hắn
ta biết được tác dụng hay cách sử dụng của bộ Uyên Ương bát diễn này
không
bằng.
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết
thật
ra Thượng Ngưng Hiên đại nhân trình tâm ý này cho Thái phó,
thật
sự
là hiền thần tốt, đồng loạt dâng hai muội muội ruột
thì
không
tính, nay còn dâng thêm đồ vật hỗ trợ này...
Trước kia Thái phó hiểu lầm nàng là thiếu niên, nam nữ cũng đều
không
chê, Thượng Ngưng Hiên kia tuổi cũng
đã
lớn, bộ dáng kia cũng
không
tệ, sao
không
tự cạo râu, tắm táp cởi sạch
đi
đến giường hầu hạ Thái phó nhỉ?
Dựa vào tâm tư cố gắng nịnh bợ như vậy, nếu có thể trèo lên giường nữa tiền đồ nhất định
sẽ
sáng lạn!
Khi sắc đỏ
trên
mặt còn chưa biến mất, thái giám lại dâng lên
một
phần lễ vật nữa, chẳng qua là phần lễ vật này
không
có gì kỳ lạ,
không
phải vàng
không
phải bạc, chỉ dùng bột mì để nắm thành thân cây đặt trong
một
cái hộp
nhỏ.
Mở nắp hộp ra,
trên
cỏ xanh mơn mởn có hai đứa trẻ
đang
trèo lên
một
gốc cây đại thụ che trời, tiểu thái giám ấn vào
một
cơ quan phía dưới hộp, hai đứa trẻ kia liền chuyển động,
một
đang
trèo lên, đứa còn lại lại ở dưới tàng cây kéo quần lên.
Cái hộp này nhìn có vẻ rẻ tiền, Nguyễn công công vốn muốn cất
đi, nhưng sau đó lại phát
hiện
cơ quan bên trong rất thú vị, nghĩ rằng thiên tử tuổi còn
nhỏ
chắc là
sẽ
thích loại đồ chơi tinh xảo này, liền giữ lại.
Cảnh tượng thú vị
trên
cánh đồng lại chạm vào trái tim Niếp Thanh Lân, cảnh này sao lại quen thuộc như vậy, giống như trước kia nàng
đã
từng thấy qua...