Chương 38

Nàng vừa run rẩy hô lên

một

tiếng, ngoài điện liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng người đầu tiên bước vào lại là Vệ lãnh Hầu.

Vốn

hắn

suy nghĩ buổi tối

sẽ

đưa Long Châu tử ra Ngự Hoa viên

đi

dạo, mấy ngày nay đều ở trong tẩm cung, chắc ngột ngạt ấm ức lắm. Nhưng khi vừa

đi

đến ngoài điện, chợt nghe thấy tiếng Long Châu Tử hình như có chút run rẩy.

Vốn

đã

quen với giọng

nói

khàn khàn pha lẫn chút mềm mại của nàng, tất nhiên

sẽ

nhận ra tiếng hô to này có điều gì đó bất thường, liền chạy vội vào nội điện, liếc mắt

một

cái liền nhìn thấy

một

đàn rắn

đang

bò đầy

trên

nhuyễn tháp, mà bé con lại bất lực cứng đờ đứng ở giường

nhỏ

bên cạnh.

Ánh mắt

hắn

dừng lại

một

chút, trầm giọng

nói: “Đừng nhúc nhích!”

Vừa may

trên

tường bên trong nội điện có treo cây cung

nhỏ



hắn

đã

cố ý làm cho tiểu Long Châu, cây cung

nhỏ

này

đã

lâu

không

được đυ.ng tới, có dính

một

chút bụi,

hắn

nhanh chóng lấy xuống, sau đó cầm lấy mũi tên bằng trúc, kéo căng dây cung.

Ngay khi con rắn

nhỏ

mở miệng ra, chuẩn bị tập kích Niếp Thanh Lân,

thì

một

trận mưa tên bắn về phía đàn rắn.

Đúng là tài bắn cung trăm phát trăm trúng, mấy con rắn vừa thò đầu ra đều bị trúng mũi tên dài bảy tấc, run rẩy xụi lơ tại chỗ. Nhân cơ hội này, Vệ Lãnh Hầu nhanh chóng xông tới, ôm lấy bé con bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch ra khỏi nội điện.

Cảm giác thân thể người trong lòng hơi run run, Thái phó

không

ngừng hôn

nhẹ

lên trán của nàng,: “không

sao, có bản Hầu ở đây, bệ hạ

sẽ

không

có việc gì.”

Trấn an xong bảo bối mà mình

yêu

quý nhất, Thái phó lạnh giọng

nói: “Tra xét



ràng

một

chút cho ta! Tại sao trong cấm cung lại xuất

hiện

loại vật bẩn thỉu này!” Nhớ tới

sự

nguy hiểm lúc nãy, lại nhìn bộ dạng đáng thương của Long Châu

đang

ở trong ngực vẫn còn

đang

khϊếp sợ, khuôn mặt

anhtuấn ngay lập tức đằng đằng sát khí...

Sau khi Đan ma ma dẫn người bên ngoài vào nội điện lục soát, mới phát

hiện

có tám con rắn bò vào trong tẩm cung, trong đó có sáu con

đã

bị Thái phó bắn chết, còn lại hai con còn chưa kịp bò lên cửa sổ

đã

bị Đan ma ma

một

đao chém đứt.

Nhưng mọi người nhìn rất lâu cũng

không

nhận ra đây là loại rắn gì.

Cuối cùng liền tuyên Vi thần y tiến cung đến phân biệt thử xem, thuận tiện chẩn mạch cho Long Châu

đang

bị kinh sợ.

Người kiến thức rộng rãi như Vi thần y sau

một

hồi xem xét cũng lắc lắc đầu: “Lão hủ thường xuyên lấy rắn làm thuốc, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại rắn này. Chỉ là nhìn hình dáng của răng

thì

hẳn là rắn mới nở

không

lâu, vừa rồi dùng ngân châm dò xét thử

thì

thấy trong miệng có chứa kịch độc, thậm chí ngay cả

trên

vẩy cũng có độc, nếu sau này loại rắn này trưởng thành,

một

khi

đã

trúng độc rắn

thì

lão hủ cũng

không

có biện pháp cứu chữa.”

Đúng lúc này, đột nhiên Đan ma ma “A”

một

tiếng, mọi người theo tiếng hô nhìn sang, mới phát

hiện

trong đó có

một

cái đầu rắn bị chém đứt, đầu rắn kia cố lăn đến

trên

chiếc bàn

nhỏ

bên cạnh nhuyễn tháp, miệng há to cắn vào miếng bánh đào mừng thọ trong đĩa, muốn nuốt xuống.

Vi thần y thấy thế, vội vàng dùng kiếm đẩy đầu rắn ra, dùng nĩa xiên chỗ bánh kia lên ngửi

một

cái, tức khắc liền chợt hiểu: “trên

vỏ này có mùi phấn hoa quỳnh hải... Lão thần biết rồi! Loại rắn này là Tê Phượng xà.”

Thái phó hừ

một

tiếng, “Tê Phượng, loại vật xấu như vậy lại có

một

cái tên lịch

sự

tao nhã như vậy. Loại rắn xấu xí này có lai lịch thế nào?”

Vi thần y

nói: “Tê Phượng xà này rất kỳ lạ, là sản vật của Nam Cương, tháng 10 hàng năm khi Kim Phượng con phá vỏ trứng cũng là thời gian Tê Phượng đẻ trứng. Tê Phượng xà

sẽ

tìm kiếm xung quanh xem có ổ Kim Phượng nào

không, sau đó đợi Kim Phượng ra ngoài

sẽ

đẻ trứng trong lông của chim non, lợi dụng nhiệt độ cơ thể của chim non để ấp trứng. Những con rắn

nhỏ

khi phá vỏ trứng ra, thức ăn chính là máu của chim non, sau đó bò ra khỏi ổ rơi xuống đất, đào các lỗ

nhỏ, cũng lấy thức ăn trong đất, đến khi trưởng thành

sẽ

bò lại lên cây. Bởi vì Tê Phượng xà

không

có Kim Phượng

thì

sẽ

không

đẻ trứng được, số lượng rất ít, lão hủ cũng chưa từng nhìn thấy cho nên

không

nhận ra. Nhưng thức ăn tốt nhất của loại rắn này là hoa quỳnh hải, bình thường

sẽ

bò từ

trên

cây xuống ăn cánh hoa quỳnh hải. Lão thần cũng nhờ vậy mới nhận ra.”

“Nam Cương”, hai chữ này

thật

sự

rất nhạy cảm, sau khi Vệ Lãnh Hầu nghe xong, lập tức nhíu mày, hạ lệnh

nói: “Vi thần y, ông dẫn người ra Ngự Hoa Viên xem xét sân nuôi dưỡng Khổng Tước

một

chút.”

Kết quả rất nhanh có được, mấy con Khổng Tước trắng

đã

ngã xuống đất bỏ mình, mà

trên

đất có dấu vết con gì đó chui ra rất



ràng.

Hiển nhiên, những con Tê Phượng xà này

đã

trải qua thời kỳ thay đổi, trước đó ký sinh trong lông những con Khổng Tước trắng tiến cống, sau đó thành công trà trộng vào trong cung, ngủ đông trong đất.

Người đầu bếp làm bánh đào mừng thọ cũng bị dẫn tới, đầu tiên là vẻ mặt khó hiểu, sau đó nghe

nói

vì loại bánh này mà Thánh thượng bị rắn tấn công, sợ tới mức thân thể run rẩy, nhưng mà chuyện này cũng

không

liên quan đến ông mà.

Khi hỏi đến phấn hoa quỳnh hải, đầu bếp kia giơ tay thề với trời, đây là bí quyết gia truyền trong nhà, bánh mừng thọ mấy đời trong nhà đều làm như vậy, để giữ gìn nên

không

dám thay đổi

một

chút gia vị nào,

không

tin có thể

đi

hỏi những khách hàng lâu năm của ông, cam đoan tất cả đều là vị này.

Nghiêm hình tra tấn

một

lúc cũng

không

hỏi được nguyên do, gọi

một

vài người cao tuổi khác đến ăn thử, cũng đều xác nhận vị đầu bếp này luôn làm ra những loại bánh mừng thọ mùi hoa có hương vị khác biệt.

Sắc mặt Thái phó

âm

trầm, bởi vì

hắn

nhất thời muốn ăn bánh mừng thọ, nên mới mời đầu bếp từ Giang Nam tới, nếu tiếp tục truy cứu,

thì

giống như

hắn

cố ý muốn hãm hại Thánh thượng vậy.

May mắn là thần y có chút hiểu biết về loại rắn này, nhưng

hắn

vẫn có chút

không

hiểu,



ràng loại rắn này sau khi trưởng thành độc tính rất mạnh, tốc độ rất nhanh, lúc sống ở

trên

cây, ngay cả chim bay ngang qua cũng có thể bị nó dùng tốc độ như tia chớp của mình cắn trúng, rất khó có thể may mắn thoát được, nếu là có người cố ý sắp đặt, vì sao chỉ đưa tới nơi này những con rắn chưa trưởng thành?

nói

không

chừng Hoàng đế được trời cao phù hộ, bởi vì loại bánh đào mừng thọ này, dẫn dụ những con rắn

nhỏ

đang

ngủ đông đến sớm, mặc dù bị kinh sợ nhưng cũng

không

gặp nguy hiểm gì, may mắn tránh thoát được

một

kiếp nạn.

Trong lòng Thái phó rất



ràng, người đầu sỏ lớn nhất đứng sau lưng chỉ sợ là sứ giả Nam Cương – Công chúa Khất Kha.

Nghĩ vậy, bàn tay to của Thái phó vung lên: “Người đâu! Phái binh mã bao vây dịch quán! Bắt sống công chúa Khất Kha kia cho ta!”

Khi dịch quán của sứ giả Nam Cương bị bao vây, vẻ mặt công chúa Khất Kha bình tĩnh

đi

ra ngoài, vóc dáng yểu điệu xuất

hiện

ở cửa dịch quán.

“Nửa đêm bao vây dịch quán, đây là tập tục tiếp đón khách của Đại Ngụy sao?” Nàng cười tủm tỉm hỏi Vệ Lãnh Hầu.

“Ở trong quốc lễ có trứng Tê Phượng xà, pha lẫn

âm

mưu thâm độc, ý đồ muốn mưu hại Hoàng thượng Đại Ngụy, đây được gọi là tập tục láng giềng hòa thuận của Nam Cương sao?” Vệ Lãnh Hầu cưỡi

trên

lưng ngựa chậm rãi hỏi.

Công chúa Khất Kha nghe thấy vậy nhíu nhíu mi, trầm mặc

một

lúc rồi hỏi: “Tiểu Hoàng đế kia

đã

chết rồi sao?”

Những lời này giống như đâm vào tim Vệ hầu,

hắn

thuận tay rút bảo kiếm của thị vệ bên cạnh, phi thẳng về phía công chúa.

Chỉ thấy vị công chúa kia

nhẹ

nhàng xoay thắt lưng, váy dài bay lượn, đùi thon dài

nhẹ

dùng

một

chút lực, cả người bay lên, tránh được thanh kiếm

đang

mạnh mẽ bay đến.

“Hoàng đế nhà ta có chân long che chở, những thủ đoạn

âm

độc của đám man di các ngươi sao có thể tổn hại người? Còn

không

ngoan ngoãn giơ tay chịu trói?”

Khất Kha mỉm cười

nói: “Nếu Thái phó chịu hao tẩm tổn sức điều tra kỹ

một

chút về man di Nam Cương chúng ta, vậy

thì

nên biết rằng, gia tộc họ Khất là thế gia dùng độc, nhưng thuật nghiệp chuyên tấn công, Khất Kha ta là mẫu gia, cũng được coi là cao thủ dùng độc, nếu Khất Kha ta muốn ám sát tiểu Hoàng thượng kia, tuyệt đối

sẽ

không

dùng rắn, mà

sẽ

như thế này...”

nói

xong hai cổ tay khẽ chuyển động,

nhẹ

nhàng đυ.ng vào những miếng đính

trên

vòng tay, đột nhiên vung ra

một

mảnh sương khói màu trắng.

Bọn thị vệ bao vây dịch quán hít phải, cả người xụi lơ, ngã xuống đất, ngay cả ngựa cũng

không

thể may mắn thoát khỏi. Đợi đến khi sương khói tan hết, Khất Kha cười tủm tỉm nhìn Vệ Lãnh Hầu ngã

trên

mặt đất trước mặt,

nói: “không

biết Thái phó có hiểu hay

không, nếu Khất Kha

thật

sự

muốn hành thích hoàng thượng chỉ cần làm như thế là được, sao phải sử dụng cái thủ đoạn dùng rắn vụng về này, còn mình

thì

lại ngồi trong dịch quán chờ chết?”

Mặc dù thân thể Vệ Lãnh Hầu

không

thể động đậy được, nhưng miệng vẫn có thể

nói, lạnh lùng

nói: “Ý của công chúa là, có người hãm hại ngươi?”

Công chúa mỉm cười

nói: “Đúng vậy, ta nhất thời quên

không

kiểm tra,

hắn

giỏi

thật,

không

nghĩ tới

hắn

lại có thể bồi dưỡng Tê Phượng xà ký sinh

trên

người

không

Tước trắng... Ca ca của ta

thật

đúng là cao thủ dùng rắn!”

“Lời

nói

của công chúa

thật

khiến cho tại hạ hồ đồ. Nếu là huynh trưởng của ngươi, vì sao lại làm ra độc kế như vậy để hãm hại ngươi?”

“Bởi vì ở Nam Cương chúng ta, nữ tử cũng có thể kế thừa quyền thống nhất đất nước,

không

biết

nói

như vậy Thái phó

đã

hiểu chưa? Hôm nay, là ngày tốt hiếm có, Thái phó lại tranh thủ lúc rảnh rỗi nằm ở nơi này,

không

biết ngài có hứng thú làm

một

giao dịch với bản công chúa hay

không?”

Vệ Lãnh Hầu cười cười

nói: “Giao dịch gì? Bản Hầu

thật

đúng là muốn rửa tai lắng nghe.”

Công chúa Khất Kha gọi gia nô của mình, ưu nhã ngôi

trên

lưng

hắn,

nói: “Mặc dù ca ca của ta sắp kế thừa ngai vàng của phụ hoàng, nhưng lại qua lại rất thân thiết với Lĩnh Nam Vương Đại Ngụy của các ngươi, nuôi rắn

đã

lâu, cũng bị nhiễm phải tính tham lam, dám vọng tưởng muốn

một

phát nuốt trọn mảnh đất màu mỡ rộng lớn của Đại Ngụy này! Hoàn toàn

không

để ý rằng dã tâm của

hắn

sẽ

khiến cho con cái của mình gặp rất nhiều tai họa. Cho nên phụ vương của ta muốn đem vương vị truyền lại cho ta, ý tưởng này bị ca ca Khất Đạt của ta biết được, trong lòng

hắn

cảm thấy lo sợ, nên thừa dịp ta

đi

sứ Đại Ngụy, tiến hành binh biến, giam lỏng phụ vương. Ta nhận được tin tức này, rất lo lắng cho an nguy của phụ vương, cũng

khôngnghĩ rằng, tên tặc tử này

đã

sớm nổi lên dị tâm, động tay động chân vào quốc lễ, muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Nếu như Thái phó đại nhân chịu trợ giúp ta bình định phản loạn Nam Cương, giúp ta giành được ngai vàng, ta cam đoan Nam Cương và Đại Ngụy

sẽhòa thuận,

không

bao giờ xảy ra chiến

sự

nữa.”

Con ngươi Thái phó lóe sáng, hỏi: “Sao công chúa lại

không

biết rằng làm như vậy chính là dẫn sói vào nhà,

không

sợ bản Hầu có dã tâm muốn nuốt trọn Nam Cương sao?”

Công chúa Khất Kha trong lòng như

đã

dự tính trước

nói: “Bởi vì Thái phó ngài

không

phải người tham lam ngu ngốc giống như ca ca của ta, Nam Cương giống như quả độc xinh đẹp, đẹp mắt nhưng muốn ăn cũng

không

dễ dàng. Nơi đó khí độc dày đặc, địa thế hung hiểm, rắc rối giữa các bộ lạc khó gỡ, cho dù Đại Ngụy các người chiếm được Nam Cương, cũng

sẽ

không

giữ được lâu, chi bằng trợ giúp người luôn

một

lòng hướng tới hòa bình lên làm Vương Nam Cương, như vậy

thì

biên giới hòa thuận, dân chúng an khang.”

Vệ Lãnh Hầu nghĩ nghĩ,

nói: “Lời

nói

của công chúa quả

thật

rất có đạo lý, chẳng qua là... còn có

một

vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Công chúa hơi nghiêng thân về phía trước hỏi.

Thái phó đáng lẽ vẫn cứng còng bất động đột nhiên di chuyển nhanh như tia chớp,

một

kiếm đâm trúng cổ công chúa Khất Kha, máu đỏ chảy ra.

“Công chúa ngài

không

biết là, muốn bàn điều kiện với bổn hầu, trước tiên phải biết quỳ xuống như thế nào, chứ

không

phải để bổn hầu nằm!”

Khi

nói

lời này,

trên

gương mặt

anh

tuấn của Vệ Lãnh Hầu tràn đầy cao ngạo trang nghiêm, tay vững vàng cầm kiếm,

không

hề có chút dấu hiệu bị trúng độc.

Khất Kha căn bản

không

dự đoán được Vệ Lãnh Hầu

không

bị trúng độc, trong lúc nhất thời bị uy hϊếp tính mạng,

không

thể động đậy, cười khổ

mộttrận, nhớ tới lời dặn dò của phụ vương trước khi

đi: “Con

gái

của cha, con phải nhớ kỹ rằng Vệ Lãnh hầu kia mới là thiên tử chân chính của Đại Ngụy, nếu con gặp

hắn

thì

nhất định phải

nói

chuyện khách khí

một

chút, chớ có dùng thủ đoạn để thuyết phục

hắn, nam nhân như vậy chỉ thích mềm

không

thích cứng...”

Sau khi bị đàn rắn làm cho sợ hãi, Niếp Thanh Lân tạm thời chuyển đến tẩm cung của mẫu phi.

Mẫu phi lúc còn sống là vị trí Tần phi, sau khi qua đời, mới tiện thể nằm trong danh sách phong Phi của phụ hoàng, thưởng vị trí phi tử, đáng tiếc thánh chỉ chưa kịp tuyên bố, Thái phó đại nhân

đã

dẫn người vọt vào trong cung tiến hành cung biến.

Mẫu phi đáng thương cực khổ cả đời, nhưng ngay cả

một

cái hư danh cũng

không

có được, kết quả cũng chỉ là công dã tràng.

Hôm nay lại quay lại vườn ngự uyển nơi mà mình

đã

sinh ra và lớn lên, Niếp Thanh Lân nhìn cây cỏ quen thuộc trước mắt, trong lòng vô cùng xúc động, giống như cảnh tượng của tuổi thơ

đang

lần lượt

hiện

lên trước mắt.

Bởi vì đêm

đã

khuya, Đan ma ma sắp xếp chăn đệm thỏa đáng, giúp Hoàng thượng thay áo ngủ để

đi

nghỉ.

Niếp Thanh Lân ngã xuống giường, nhưng lại cứ cảm thấy bất chợt

sẽ

có rắn chui ra ở bên cạnh, lá gan của nàng vốn rất lớn, cảm thấy mình

không

sợ bất cứ cái gì,

hiện

tại mới biết là những con vật mềm mềm nho

nhỏ

kia đáng sợ thế nào!

Đúng lúc này, bên ngoài màn che giường có bóng đen chập chờn, cả người Niếp Thanh Lân cứng đờ, thấp giọng hô: “Đan ma ma...”

Lúc này

một

thân ảnh cao lớn từ phía sau màn che tiến vào: “Thấy sợ liền gọi ma ma, vì sao

không

gọi tên tướng công của nàng?”

nói

xong liền xốc chăn lên, kéo người

đang

co thành

một

vòng kia vào trong ngực.

Niếp Thanh Lân nhận ra là Thái phó đại nhân, ngửi ngửi mùi dầu tắm quen thuộc

trên

người

hắn, lúc này trong lòng mới có thể buông lỏng: “Thái phó

thật

là, nếu

đã

đến, vì sao

không

lên tiếng? Làm hại trẫm nghĩ có

một

con đại mãng xà thành tinh muốn chui vào đây.”

Đáy mắt Thái phó

không

có ý tốt cười

nói: “Đúng là vi thần có cất giấu ‘một

con rắn rất to’, rất muốn chui vào trong long thể Thánh thượng, mong bệ hạ khai ân, sớm thành toàn cho vi thần.”

Lời

nói

thô tục của

hắn

khiến cho hai má của Niếp Thanh Lâm đỏ bừng, có chút buồn bực

nói: “Ban ngày bị dọa sợ muốn chết, sao Thái phó còn dùng lời

nói

không

đứng đắn để trêu chọc trẫm?”

Thái phó cực kỳ

yêu

thích khuôn mặt

nhỏ

nhắn đỏ bừng của Long Châu, đưa tay giữ chặt, rốt cuộc nhịn

không

được liền hôn xuống. Thầm nghĩ cái miệng

nhỏ

kia ngọt ngào giống như được bôi mật hoa quỳnh hải lên, còn lưỡi mình giống như con rắn kì dị kia, hận

không

thể hút hết vị ngọt mật hoa này ngay lập tức...