Chương 40

Mắt Niếp Thanh Lân nhìn lên tên

trên

hộp quà,

trên

đó viết: Chủ Hình bộ - Tư Mã Cát Thanh Viễn. Nàng còn chưa nhớ ra đây là ai

thì

tiểu thái giám

đãchuẩn bị cất hộp quà

nhỏ

đi

rồi.

“Cái này khá thú vị, đưa đến tẩm cung của trẫm”, Niếp Thanh Lân cười dặn dò.

Sau đấy lễ vật cũng

không

có gì quý hiếm kỳ lạ gì, chỉ là xem từng cái từng cái

một. Cuối cùng là quà của Thái phó.

Vệ Lãnh Hầu dâng lễ vật cho thánh thượng tất nhiên

không

phải là những vật vàng bạc tầm thường, mà là

một

cuốn tranh, cũng

không

biết là bút tích của bậc thầy nào.

Cho hai tiểu thái giám cẩn thận từng ly từng tý mở ra cuộn tranh,

một

vị mỹ nữ liền

hiện

ra.

Bên trong tranh vẽ

một

nữ tử đứng dưới cây mai hồng, giơ tay rung cành mai có con mèo trắng

đang

nằm. Tuy người con

gái

ấy chỉ đứng nghiêng, nhưng mày cong môi thắm, da trắng nõn nà, vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh. Cả bức tranh được bố trí rất thanh cao và trang nhã, từng sợi tóc hay trâm hoa đều được khắc họa tỉ mỉ chi tiết, nét vẽ cũng rất sắc sảo.

Mỹ nhân trong tranh có chút giống với bộ dáng ngày thường mình trong gương, tất nhiên là vẽ mình. Trong lòng Niếp Thanh Lân kinh sợ, thầm nghĩ Thái phó mang họa sĩ nào

đi

gặp mình lúc mình

đang

mặc nữ trang?

Tập trung nhìn vào phần kí tên bên dưới, lại là con dấu của Thái phó.

Niếp Thanh Lân rất muốn ngẩng mặt lên trời thở dài: Thái phó đại nhân quá keo kiệt rồi!

một

chút bạc cũng

không

bỏ ra, chỉ tự mình đóng cửa phòng vẽ bức tranh chân dung coi như là lễ vật.

Nhưng mà,

thật

sự

Vệ Lãnh Hầu là kỳ tài trăm năm mới có

một, nét vẽ dứt khoát, họa phong sắc bén, ngoài việc đem quyền lực và thủ đoạn đùa giỡn trong lòng bàn tay

thì

bây giờ mới phát

hiện

bút pháp cũng

không

phải tầm thường, lối vẽ tranh mỹ nữ này cần phải có nét vẽ tinh tế tỉ mỉ, cũng

không

biết bức tranh này lãng phí bao nhiêu thời gian của Thái phó bận rộn suốt ngày nữa.

Trong lúc tỉ mỉ đánh giá bức họa, nàng cảm nhận có ánh mắt sáng ngời bên kia bức rèm nhìn thẳng qua đây. Niếp Thanh Lân nhìn Thái phó cười

nhẹ, xem như cảm tạ tâm tư của Thái phó. Bên này tự nhiên cười

nói, còn ánh mắt bên kia lại cực nóng rồi.

Lúc khai yến, Thái phó muốn chuyển tới dùng chung thiện với Hoàng thượng sau bức rèm che, nhưng lại có

một

thị vệ sắc mặt vội vàng

nói

vài câu bên tai, Thái phó liền đứng dậy

đi

ra ngoài đại điện.

Thái phó vừa

đi,

không

khí trong điện lập tức dễ thở hơn nhiều, nhạc phường bắt đầu tấu nhạc biểu diễn, hơn mười vũ nữ

đã

bắt đầu ca múa uyển chuyển. Tất cả mọi người bắt đầu chìm đắm trong

âm

nhạc.

Nhưng Niếp Thanh Lân

đang



trên

đài cao, cảm thấy rất



ràng trong các vị thế tử công tử, có

một

ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình.

Theo ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy

một

vị nam tử trẻ tuổi

anh

tuấn, mặc

một

cẩm bào màu xanh, mày rậm mắt sáng. Nhìn

hắn

cũng

không

giống hoàng thân quốc thích, cũng

không

biết là công tử ở quý phủ nào, mỹ nhân ca múa

không

nhìn, lại nhìn mình

đang

ở trong rèm.

Sau khi cùng quần thần uống vài chén, Hoàng đế tửu lượng kém,

đã

sớm rời khỏi đại điện.

Sau khi nàng bị rắn tấn công ở tẩm cung, cung điện xung quanh được cải tạo, xung quanh đào

một

kênh mương, bên trong là nước hùng hoàng (hùng hoàng có tác dụng đuổi rắn), tránh côn trùng có độc đến làm phiền.

Đáng tiếc, chút nước nho

nhỏ

này lại

không

ngăn cản được con đại xà thành tinh kia… Niếp Thanh Lân tiếc nuối nghĩ.

Bước vào tẩm cung, liền thấy hộp gấm bé con leo cây đặt ở giá sách. Trong lúc rảnh rỗi, Niếp Thanh Lân ôm hộp gấm dựa vào giường êm chơi tiếp.

Sau khi điều chỉnh lại các cơ quan, bé con kia lại bắt đầu trèo cây rồi.

Niếp Thanh Lân mê mẩn nhìn hai đứa bé nặn bằng bùn, đột nhiên ánh sáng lóe lên, nhớ ra cái gì đó.

Lúc ấy, vòi bạch tuộc của phụ hoàng vươn khá xa, còn say mê thê thất của hạ thần. Vì che dấu tai mắt mọi người, công khai tuyên bố cùng cười với quần thần, mang mấy vị nhất phẩm đương triều ở Lễ bộ, Hình bộ các loại cùng người nhà bọn

hắn

đến hành cung.

Sau đó, gần lầu giữa hồ, tìm cơ hội hẹn kiều thê của Hình bộ thị lang là Bạch thị đến chỗ hoa viên hòn non bộ ở hành cung, đàng hoàng hoang da^ʍ.

Nhưng vị Cát đại nhân kia cũng là

một

lương thần, nón xanh lớn như vậy, vẫn cứ điềm nhiên đội như

không

có việc gì, vẫn trung thành với vua, trong nhà vẫn đối đãi với kiều thê Hồng hạnh xuất tường như cũ. Đến khi tiên hoàng hết ham mới lạ, Cát đại nhân vẫn

đang

trên

đường làm quan, mà cả lần chính biến của Thái phó

thì

Cát gia cũng

không

ngã, vẫn làm quan trong triều đến chức Chủ Tư Mã Hình bộ.

Đương nhiên, những

sự

tích… vĩ đại của phụ hoàng, lớn lên nàng mới biết. Khi đó nàng

không

có bạn cùng tuổi, trong lúc vô tình kết bạn với con của Bạch thị kia. Vị tiểu ca ấy hơi bướng bỉnh, vui đùa biết rất nhiều trò chơi. Mình khi đó còn hay lén trốn mẫu phi, cùng tiểu ca chơi leo cây trong vườn.

Mới đầu nàng sợ độ cao,

không

dám leo lên, tiểu ca Cát gia cởϊ qυầи, chuẩn bị leo lên cây

đi

tiểu lên nàng, mới dọa được nàng phải leo lên cây.

Cái hộp

nhỏ

này là diễn lại đúng cảnh ngày đó rất sinh động, làm nàng

không

thể

không

nhớ tới tình huống lúc đó.

không

biết người bạn xưa này đưa lễ vật này tới là có ý gì? Nên biết, để làm đại thần đều phải xuất ra tất cả vốn liếng, nịnh nọt Thái phó là người đứng đầu việc tuyển chọn,

hắn

lại làm như thế này. Cho dù nàng nhớ tới tình nghĩa lúc

nhỏ, nhưng Hoàng đế

không

có thực quyền trong tay cũng

không

thể đề bạt người bạn thân này đâu!

Niếp Thanh Lân nhìn nhìn, trong lòng có chút suy nghĩ, nhớ ngày trước lúc hai người trèo lên cây, hái quả hạnh, liền giơ tay hái quả lớn nhất cây, tách quả ra, bên trong có giấu

một

tờ giấy, bên

trên

có chữ

nhỏ

được ghi thành

một

bài thơ

nhỏ:

Thanh hạnh mãn thụ nhã sàm tiên

Tranh cao phàn phụ mậu chi gian

Nhân vấn cao xử hà phong cảnh

Tự viễn sơn cao bạch thủy biên

Tạm dịch

Hạnh xanh đầy cây làm thèm ăn

Tranh giành trèo lên những cành tươi tốt

Người hỏi phong cảnh

trên

cao có những gì


Phía xa có chùa, có núi cao, bên cạnh là dòng sông.

Bài thơ này thoáng nhìn

thì

là miêu tả cảnh thú vị trong hộp, tuy nhiên cũng

không

phải là văn chương nổi bật gì cho lắm. Nhưng Niếp Thanh Lân đột nhiên nhớ tới lúc ấy thường chơi trò đoán chữ cùng tiểu ca Cát gia. Tuy lúc đó mình còn

nhỏ

tuổi, nhưng tốc độ giải chữ cực nhanh, thắng tiểu ca

không

ít viên bi.

Quả nhiên, giải

một

lúc

thì

phát

hiện

đầu dòng thơ có bí mật, chữ “thanh” “青” kết hợp với chữ “tranh giành”“争” là “tĩnh”“静”,, sau đó hai chữ đầu của câu ghép vào là chữ “đãi”.

Bình tĩnh chờ đợi? Niếp Thanh Lân rùng mình, đột nhiên cảm thấy tờ giấy trong tay có chút nóng. Trong lòng nàng xoay chuyển, ý nghĩ đầu tiên là:

không

lẽ Thái phó thử mình?

Nhưng nghĩ lại, quanh co uốn lượn thế này cũng

không

phải tác phong của Thái phó. Đây chính là ý của vị Cát công tử rồi.

Nhưng mà

hắn

muốn mình bình tĩnh đợi cái gì? Tuổi tác Cát đại nhân

đã

cao, nếu nàng nhớ

không

lầm, trong ngự thư phòng mình

đã

từng thấy thϊếp từ quan hồi hương của Cát đại nhân dâng lên Thái phó đại nhân, chỉ đợi chọn được người thích hợp

sẽ

cáo lão hồi hương.

hắn

không

có phụ thân che chở, dù là

một

thiếu niên

anh

hào

thì

có thể gây được bao nhiêu sóng gió ở Đại Ngụy đây?

Niếp Thanh Lân thở dài, cho tờ giấy vào trong lư hương, đợi tờ giấy hóa thành tro,

không

lưu lại

một

dấu vết.

đã

qua

một

nén nhang, Thái phó đại nhân

không

sợ hùng hoàng, nhanh nhẹn lướt qua mương máng

đi

tới.

Lúc vào tẩm cung

thì

thấy tiểu Hoàng đế

không

cởi lễ phục, lười biếng nằm

trên

giường, cười

nói: “Hôm nay thánh thượng là thọ tinh, sao lại uể oải ở trong tẩm cung giống như mèo con lười biếng thế?”

“trên

bàn rượu toàn đồ ăn đầy mỡ, trẫm ăn vài miếng cảm thấy chán, ngồi ghế rồng mà như chịu tội

thì

thà chạy về đây cho nhàn”, thấy Thái phó tiến vào, Niếp Thanh Lân lề mề ngồi xuống.

Thái phó cởϊ áσ ngoài, cũng ngồi lên, nắm bả vai Long Châu

nói: “Những đồ ăn kia đều là tiêu chuẩn khi có đại tiệc, dựa theo tổ lễ, thức ăn mặn, ăn chay, canh đều

không

thể thiếu. Bản Hầu biết mèo con lười biếng kén ăn,

đã

lệnh cho đầu bếp thay đổi

một

chút. Vừa rồi

không

ăn cái gì, giờ ăn

mộtchút với bản Hầu”

nói

xong, gọi Đan ma ma vào, phục vụ tiểu Hoàng đế thay thường phục.

Vải dùng làm quần là lụa phi vân, màu trắng nhạt làm lộ váy lót trắng mỏng bằng gấm bên trong, lúc

đi

đi

lại lại, làn váy lướt

trên

sàn, lụa mỏng bay lên, gấm cũng sáng lên, giống như dải hoa đào soi mình dưới dòng Giang Nam vào tháng ba.

Niếp Thanh Lân lại cảm thấy ăn mặc như vậy

không

được dễ chịu. Mấy ngày nay Đan ma ma xoa nắn, bộ ngực của mình vốn chỉ hơi nhô lên dần phát triển rất nhiều. Có khi

không

chạm vào cũng căng đau, mà chiếc yếm mình mặc cũng là lạ, có dây choàng qua cổ làm nổi bật gò cao nhô lên… Trước kia liếc

một

cái là có thể trông thấy bụng, hôm nay phải nhìn đồi núi chập chùng,

thật

sự

là rất rất rất

không

tự nhiên. Mà quần áo lụa mình mới thay, cổ áo cũng rất thấp, da thịt non mềm lộ ra nhiều, áo ngực hồng nhạt cũng hơi lộ liễu

một

chút.

Nhưng Thái phó lại rất thích kiểu dáng này, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá từ

trên

xuống dưới, sau đó dán mắt nhìn chằm chằm vào chỗ da thịt trống trắng noãn

trên

đó.

“Gần đây Hoàng thượng ‘cao lớn’

không

ít, xem như

không

phụ tâm ý của vi thần”

Đôi má Niếp Thanh Lân ửng đỏ, vờ như

không

hiểu ý Thái phó, thành

thật

ngồi xuống bên cạnh bàn.

Bọn thái giám bưng thức ăn lên, quả nhiên khác rất xa với thức ăn ở đại điện ban nãy

Món chính là cá gói thịt đông, thịt mềm thái sợi, quấn quanh miếng cá tươi ướp lạnh, vừa vào miệng

thì

cảm nhận được vị thịt mềm ngọt. Còn có món chim rừng nướng mọi, chim rừng béo ú, sau khi ướp với nước sốt,

thì

lấy

một

lớp đất sét bao xung quanh, sau đó đặt

trên

bếp than hồng nướng ba canh giờ, rồi đem đập vỡ lớp đất. Nướng xong, con chim ngoài vàng trong chín múp, hương thơm nức mũi. Mấy món khác cũng nấu công phu tương tự như thế.

Thái phó rót đầy chén rượu cho Hoàng đế,

nói: “Đây là rượu

anh

đào ngự thiện phòng làm từ năm trước, hôm qua mới mở ra, vị chua ngọt, thích hợp cho thánh thượng nhấm nháp.”

nói

xong chuyển chén rượu đến môi

anh

đào của Long Châu. Niếp Thanh Lân khó xử, khẽ mở đôi môi đỏ mọng uống

một

ngụm, hương rượu đúng là rất thơm,

không



một

chút cay nào.

Vệ ái khanh mặc dù

nói

là đói, nhưng lại

không

ăn vội, lại ra sức cố gắng đem thức ăn đút vào đôi môi

anh

đào của thánh thượng.

Niếp Thanh Lân vất vả lắm mới nuốt hết ‘tâm ý’ của thần tử, liên tục cầm chén trà

nhỏ

súc miệng,

nói: “Thái phó cứ từ từ ăn, trẫm ăn

không

nổi nữa.”

Thái phó giương mày kiếm, mắt phượng lại cười

nói: “Nếu

không

ăn nổi, rượu nên uống nhiều

một

chút. Bệ hạ

đã

trưởng thành,

không

thể uống ít nước chè như bé con bình thường.”

Long Châu khẽ cười khổ, kinh nghiệm mấy lần uống rượu cùng vị đại nhân này đều là

không

vui vẻ gì. Hôm nay mình

đang

nằm bên dưới móng vuốt sắc bén của

yêu

giao đại nhân, mỗi câu

nói

mỗi hành động phải cẩn thận, nếu uống quá nhiều

không

biết

sẽ

nói

ra những câu gì đó đắc tội Thái phó, liều mạng lắc đầu

không

chịu uống nhiều.

Môi mỏng của Thái phó khẽ mở, đổ rượu vào miệng, đột nhiên cúi đầu về phía Niếp Thanh Lân, ngậm lấy cánh môi non mềm, đem rượu mớm vào miệng thánh thượng.

Long Châu thoáng thất thần, răng trắng tinh khẽ mở, chỉ cảm thấy rượu chua ngọt như đuôi con rắn

nhỏ

bơi ở trong miệng, mặc kệ tất cả càn quét bên trong.

một

giọt rượu đỏ

không

kịp

đi

vào theo khóe miệng rơi xuống trước ngực, nhuộm ướt

một

mảng, cái yếm cũng bị ướt nhẹp, màu trắng nhạt bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Kỹ năng hôn thành thạo của Thái phó làm nàng choáng váng, cũng

không

biết từ lúc nào, mình

đang

cùng Thái phó ở bên cạnh bàn lại lăn vào giường rồng…