Gia Phả Của Máu


Hai hôm sau, quả nhiên Việt đưa về làng Vạn một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi tuổi, râu tóc để chỏm, mặc bộ quần áo ông đồ dáng đi rất đạo mạo thanh tao.

Việt đưa người ấy đến trước mặt Hưng giới thiệu:

– Đầy là thầy Tuân, là thầy thông hiểu địa lý, bói toán, không những vậy còn là người rất am hiểu chữ Nôm. Cháu mời thầy ấy về đây, thứ nhất là để dịch cuốn bí kíp, thứ hai là chọn địa điểm tốt để cậu cháu mình mở xưởng, rồi tính cả ngày giờ đẹp để bắt đầu khởi công luôn.

Việt giới thiệu xong, thì Hưng liền xởi lởi bước đến trước mặt thầy địa lý tên Tuân vui mừng nói:

– Ôi thầy đến giúp cậu cháu tôi thế này thì phúc đức quá! Thằng Toại đâu, chuẩn bị trước rượu thịt để đãi thầy trưa nay đi…

Toại toan quay đầu về nhà, nghe theo lời Hưng chuẩn bị rượu thịt, thì thầy Tuân đã gàn mà nói:

– Không cần phải rườm rà như thế đâu, tôi còn có việc rất bận phải đi ngay. Chi phí thì cậu Việt đây đã lo tất cả rồi, cái nhà anh này cứ đưa đây cho tôi xem cuốn bí kíp, tôi dịch nhanh cho anh chép lại, rồi tôi sẽ ra về…

Thầy Tuân giơ tay chìa ra đòi, Hưng thẫn thờ một lúc vì kinh ngạc, không ngờ là ông thầy địa lý này tác phong lại nhanh nhẹn đến như vậy. Không giống với những ông thầy trước đây, mở đầu cứ phải là thết đãi rồi tâng bốc đủ thứ rồi mới hành nghề, mà người này lại làm việc rất nhanh gọn thì lại khiến Hưng không thể không kinh ngạc. Hưng bất giác đành phải đem cuốn sổ đen giấu ở trong cái túi bên hông, mở ra đưa cho thầy Tuân.

Thầy Tuân nhanh tay tiếp lấy cuốn sổ, ngồi xuống cái ghế gỗ ở trong lán, rồi mới đem cặp kính lão đeo lên, chậm rãi nhìn từng nét chữ trong cuốn sổ. Mới đầu, thầy Tuân còn trầm ngâm, còn có vui tươi cười nói khi đọc, nhưng càng về đoạn cuối của cuốn bí kíp, nét mặt của thầy lại càng sa sầm lại. Cuối cùng, còn chưa đọc hết cuốn bí kíp, thầy Tuân đã ném cuốn sổ xuống đất rồi tức giận quát:

– Cái việc ác đức tày đình như thế mà cũng làm được sao, tôi đây không làm!

Nói rồi thầy Tuân phăm phăm bỏ đi, Việt không hiểu chuyện gì xảy ra, cố nài thầy Tuân ở lại giúp mình thì thầy lại đe:

– Nếu không bỏ ngay cái ý định ấy đi, thì coi chừng có ngày nhận lấy quả báo!

Việt cố sức nài thầy Tuân giải thích, nhưng thầy chẳng nói chẳng rằng mà vẫn bỏ đi. Việt thở dài tức tối, đành phải nói với Hưng rằng:

– Thôi, cậu chờ thêm vài bữa nữa, cháu sẽ tìm người khác về dịch cho cậu…

Nói xong thì Việt quay đầu bước lên xe máy bỏ về thành phố. Còn Hưng với Toại thì vẫn chưng hửng, không biết tại sao ông thầy địa lý Tuân lại hành động như vậy.

Độ khoảng bốn hôm sau, thì Việt lại đưa một ông thầy địa lý khác về làng. Ông này mặt béo tròn, bụng lại phệ, cặp mắt ti hí như mắt lươn, bộ râu quặp trông rất gian tà, độ chừng chỉ hơn bốn mươi tuổi.

Khác với thầy địa lý Tuân bữa trước, bữa này ông thầy này mới đến thì đã đòi hạch sách chè chén thuốc nước đủ thứ, rồi mới đem bản bí kíp bỏ ra dịch. Ông ta đọc xong một hồi, thì cũng giống như ông thầy địa lý bữa trước, nét mặt sa sầm lại, những chỉ lát sau đôi lông mày của ông ta lại thoáng giãn ra. Ông ta nói:

– Muốn tôi dịch cho cái cuốn bí kíp này cũng được, nhưng có điều giá tiền phải tăng lên gấp đôi đấy, chứ cái việc ác đức này thì thực là tôi cũng không muốn…

Ông ta đang nói nửa chừng, thì đã bị Việt cắt ngang, tay gã vỗ thẳng xuống mặt bàn nói:

– Ông nói đi, bao nhiêu tôi cũng chơi. Rốt cuộc là trong cái cuốn bí kíp ấy có thứ bí mật gì, mà lại khiến mấy ông sợ phát khϊếp như vậy?

Ông thầy địa lý húp lấy ngụm nước chè, chép miệng đến mấy lần rồi mới khó khăn nói:

– Chạy là phải, chạy là đúng, tôi gặp tôi cũng sợ. Nhưng suy cho cùng thì có phải là tôi làm cái việc ấy đâu, mà là người làm thứ lụa quý kia mới là người thực thi việc ác cơ mà. Tôi chẳng nghĩ gì cả, có điều gặp phải ông thầy tính liêm chính, ông ta bỏ đi là cũng đúng thôi…

Hưng sốt ruột giục gấp vì gã đã quá tò mò:

– Mong thầy cứ nói nhanh cho, Toại, châm cho thầy điều thuốc!

Hưng lớn giọng sai Toại. Toại liền nhanh tay châm điếu thuốc lá, mời ông thầy địa lý. Lúc này ông ta hút xong một mồi thuốc lá, rồi mới đem cái chuyện trọng đại nhất nói ra:

– Bí mật của cách làm thứ lụa quý ấy, chính là một việc cực kỳ tàn ác. Đó chính là dùng máu của người yêu quý mình, gϊếŧ người đó đi, trộn với thuốc nước nhuộm lụa, rồi ủ trong vòng ba năm cho oán khí ngấm đậm, lúc ấy thì sẽ cho ra được một thứ lụa quý cực kỳ thượng hạng, màu sắc có một không hai. Mà phải để cho người ấy chết càng tức tưởi, càng oan ức thì lụa mới càng đẹp…

Ông thầy địa lý nói xong, thì Hưng, Toại và Việt chợt hiểu ra. Thảo nào mà ông thầy địa lý Tuân lần trước, chỉ mới vừa đọc xong cuốn bí kíp, là đã ném nó xuống đất mà chẳng thèm dịch tiếp. Xem ra là cũng vì một chuyện này nên ông ta mới làm như vậy. Hưng thoáng lưỡng lự, gã còn đang mơ đến giấc mộng giàu sang, nhưng bây giờ để làm được thứ lụa như vậy thì phải trả giá bằng một phương thức độc ác trước nay chưa từng có thì gã không khỏi chùn chân.

Còn Việt thì lại khác, gã là một kẻ tham tiền tài còn hơn cả mạng sống. Gã có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để kiếm được nhiều tiền nhất, nên cho dù đó có là cách nào đi chăng nữa, thì gã vẫn có thể nhẫn tâm mà làm bằng được.

Việt liếc sang nhìn Hưng với Toại, rồi vội hỏi:

– Việc này cậu tính thế nào?

Hưng trầm ngâm hồi lâu, gã hơi sợ nên lắc đầu nói:

– Nếu việc này đã là như vậy, thì cậu nghĩ mình nên thôi đi. Gϊếŧ người để nhuộm lụa, cái cách này ghê tởm quá…

Việt vỗ bàn tức giận nói:

– Cậu không cần phải lo lắng, cháu sẽ lo mọi chuyện, chỉ cần cậu trả lời cháu một câu thôi. Rằng nếu như bây giờ cháu mở xưởng ra, thì cậu có chấp nhận quản lý nó giúp cháu hay không? Cháu không cần phải cậu ra tay gϊếŧ người, chuyện ấy chỉ cần cháu làm là đủ rồi!

Việt nói xong, không thèm chờ Hưng đồng ý, đã lập tức quay sang hối thúc ông thầy địa lý nói:

– Tiền bạc thì tôi sẽ lo đủ, ông cứ xem cho tôi mấy miếng đất để tới đây tôi mở xưởng đi, việc ấy phải nhanh chóng thì mới được!

Ông thầy địa lý gật đầu nói:

– Việc ấy là chuyện môn của tao mà lỵ, mày cứ chuẩn bị tiền đầy đủ đi, dăm ba hôm nữa tao sẽ chỉ cho mày vài khu đất quý.

Nói xong ông thầy địa lý cũng đứng dậy, quay đầu mà đi mất.

Việt lại quay sang nhìn Hưng, thấy Hưng vẫn còn chưa xuôi. Trong mắt gã láo liên tính toán một hồi, rồi chợt nhìn Hưng cười nói:

– Thôi, chẳng mấy khi có dịp, cháu muốn mời cậu lên thành phố chơi một chuyến!

Hưng đang đau đầu vì cân nhắc về cái chuyện có nên mở xưởng nhuộm lụa hay không, thì Việt lại mở lời như vậy. Cuối cùng gã cũng đành cắn răng đi theo Việt một chuyến.

Lên đến thành phố, Việt đưa Hưng vào một quán bar hạng sang, toàn là những người đẹp hảo hạng có số ở Hà Thành. Việt đưa Hưng đi chơi bời sướиɠ như một ông hoàng, khiến Hưng quên hết những ngày tháng khổ cực.

Việt cứ kiên trì như vậy đến mấy lần, cuối cùng rồi mới giở giọng ra hướng Hưng đi vào con đường tội ác:

– Đấy, cậu thấy chưa, giàu có nó có sướиɠ hơn không? Việc gì phải chui rúc ở cái xó làng ấy, ở đây rượu thịt đề huề cả ngày, gái đẹp thì cả đàn cả đống. Còn cái em Thúy của cậu ấy à, có bằng một cái móng chân của gái đẹp trên này không? Gái ở đây ngon ngọt đến liếʍ ngón tay mà mυ"ŧ chùn chụt cũng còn thấy ngọt nữa là…

Việt đem Thúy ra so sánh với những cô gái bao hạng sang, làm cho Hưng cảm thấy hơi khó chịu. Vì dẫu gì Thúy cũng là người mà Hưng đem lòng yêu thương suốt bao nhiêu năm. Nhưng so ra thì Hưng thấy Việt nói cũng có cái đúng. Thúy quả thực không có được cái tính cách chiều chuộng mình giống như các cô gái ở đây. Thúy chân thật nết na hiền lành quá, mà lại thiếu đi nét tinh nghịch, táo bạo và nóng bỏng như các cô gái ở đây. Những thứ ấy Hưng chưa từng trải nghiệm một lần trước đây, nhưng giờ đây khi đã trải nghiệm một lần rồi thì nghiện không sao dứt ra nổi. Hưng thấy cuộc sống giàu sang như vậy vẫn hơn. Ngày xưa gia đình Thúy khinh thường Hưng như thế nào, vậy mà bây giờ Hưng nếu vẫn cứ muốn đâm đầu vào thì không phải tự nhận mình là một thằng ngu ư? Cho nên câu nói của Việt khiến Hưng luôn phải đau đáu mà suy nghĩ lại.

Thêm Bình Luận