Chương 50

Nguyễn Tinh Loan không nói gì, cô đi đến phía sau anh, từ phía sau đưa tay ôm lấy anh.

Thân thể Hạ Húc thoán cứng đờ, nhất thời anh không quên mất cách phản kháng vẫn là...

Đến cuối cùng, lý trí cùng tình cảm mách bảo cho anh biết, cãi nhau cái gì chứ trước bỏ qua một bên cứ ôm cô rồi tính tiếp, tiểu cô nương của anh vất vả lắm mới chủ động một lần, anh tuyệt đối không thể lờ cô được.

Hạ Húc xoay người lại, đem người ôm vào l*иg ngực.

Thoáng nhìn thấy đáy mắt tiểu nha đầu mờ mịt, trong lòng anh lập tức mềm đến rối tinh rối mù.

"Sao thế? Sao em lại ủy khuất, là vì anh sao?" Giọng nói anh lập tức chuyển đổi ôn nhu dỗ dành, anh dụ dỗ nói: "Nếu như là bởi vì anh, anh liền xin lỗi mà, em đừng buồn như vậy anh đau lòng."

Hạ Húc đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cô như thế, trong lòng anh như bị người nào đó khoét một khối thịt, đau xót lại hốt hoảng.

"Hạ Húc." Nguyễn Tinh Loan thấp giọng gọi anh.

Hạ Húc vuốt vuốt đầu của cô: "Anh đây."

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, tìm đến bờ môi anh, cô nhón một chân lên, bất ngờ hôn lên môi anh.

Hạ Húc khẽ giật mình, tình huống này quả thật vô cùng kinh ngạc, anh lập tức đem người ngăn lại, giữ một khoảng cách nhất định, thời khắc mấu chốt anh ngược lại ra dáng chính nhân quân tử, vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào cô.

"Cái kia, trước tiên anh và em nói chuyện rõ ràng có được không, em bất ngờ hôn anh như thế này, anh có chút lo lắng." Tiểu cô nương của anh còn đang ủy khúc, nếu anh còn lấn lướt chiếm tiện nghi của cô, thì thật không phải người.

Nguyễn Tinh Loan giằng co một lúc, sau đó thỏa hiệp vùi đầu vào trong ngực anh.

Cô rũ mắt, vừa nhìn liền biết cô có chuyện.

"Vừa rồi Phan Duyệt gọi điện thoại tới cho em."

Hạ Húc giật mình: "Cô ta gọi điện thoại tới làm gì? Cô ta có phải lại khi dễ em hay không?"

"Không phải."

Hạ Húc có chút sốt ruột, nhưng cũng không dám hối thúc, kìm nén đến mức lửa giận đã tăng lên vùn vụt.

Nguyễn Tinh Loan bình tĩnh đem lời vừa rồi nói lại một lần, Hạ Húc nghe rõ, đem tiểu cô nương tách ra, đối diện nhìn thẳng vào cô.

Hạ Húc hỏi cô: "Tống Tự thích em, em sẽ chán ghét hắn sao?"

"Sẽ không."

"Tống Tự thích em, về sau em sẽ không để ý tới hắn sao?"

Nguyễn Tinh Loan suy tư một chút, vẫn là trả lời: "Sẽ không."

"Không phải Tống Tự sợ em biết những tâm tư kia của hắn, sau này sẽ chán ghét hắn sao, cho nên Phan Duyệt nói cho em biết, vốn dĩ cô ta hi vọng em sẽ chán ghét hắn, đây đều là suy nghĩ của bọn họ. Em hẳn cũng sẽ có suy nghĩ cho riêng mình, chắc chắn cũng không phải những điều này mà chán ghét ai có đúng không."

Hạ Húc còn nói: "Bây giờ điều em cần làm, chính là nói cho Tống Tự, em đã biết việc hắn thích em, nhưng là em không có chán ghét hắn, những hành động quan tâm đối xử của hắn trước kia với mình em vẫn luôn khắc ghi, cho nên em vẫn xem hắn như bạn bè, mọi người vẫn sẽ luôn là bạn. Đúng rồi, còn có một chuyện đặc biệt quan trọng."

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu nhìn anh: "Cái gì?"

Hạ Húc cười hì hì nói: "Em nhất định nói cho hắn biết, đời này em chỉ thích một người là Hạ Húc mà thôi, như vậy sẽ hoàn toàn khiến hắn vô vọng không còn tâm tư với em nữa, trừ anh, em cũng sẽ không thích ai."

Nguyễn Tinh Loan đáp: "Được."

Hạ Húc vuốt nhẹ vào cánh mũi xinh xinh của cô, cưng chiều nói: "Hôm nay em sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ?"

"Bởi vì trong lòng em cũng nghĩ như anh."

Ôm nhau một lúc, Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên nhìn anh: "Em muốn đến nơi Tự ca một chuyến, anh có thể đi cùng em không?"

Hạ Húc câu môi: "Em xác định hắn có muốn nhìn thấy anh không?"

Nguyễn Tinh Loan tại trong ngực của anh ủi một lần: "Anh chỉ cần đi cùng em là được."

"Được."

-

Ngày hôm sau, Hạ Húc liền cùng Nguyễn Tinh Loan mua vé xe lửa đi đến thành phố C.