Chương 49

Tôi là Phan Duyệt, hẳn cô còn nhớ rõ tôi đi?" Phan Duyệt ngạo mạn nói.

"Nhớ kỹ."

Phan Duyệt cười lạnh hai tiếng: "Nhớ kỹ thì tốt, tôi có chuyện phải nói cho cô. Tống Tự, người mà cô một mực coi như anh trai, vậy mà sau lưng lại thích cô từ rất lâu. Bên trong điện thoại di động của khắp nơi đều lưu giữ hình ảnh của cô, trước kia lúc tôi và hắn ngủ chung, lần nào nằm mơ, hắn đều gọi tên cô. Mỗi lần cô gọi điện thoại đến, hắn đều cao hứng đến mức như đứa bé nhận được quà... Thế nào, cô cảm thấy tin này có kí©h thí©ɧ hay không?"

Tiếp thu những lời này, qua một lúc, cả người Nguyễn Tinh Loan đều cứng đờ.

Thấy cô không phản ứng, Phan Duyệt còn cố ý hỏi: "Cô có muốn biết vì sao tôi phải nói những điều này cho cô hay không?"

"Vì cái gì?"

Phan Duyệt cố ý nâng cao giọng điệu: "Rất đơn giản nha, bởi vì Tống Tự đặc biệt sợ cô biết việc này, sợ cô biết hắn đối với cô có ý nghĩ như vậy, sau này, cô sẽ xa lánh hắn, sẽ cảm thấy hắn buồn nôn, sẽ cảm thấy hắn kỳ thật vô cùng bẩn thỉu, sợ cô về sau không muốn tiếp tục gọi hắn là Tự ca."

Nói xong lời cuối cùng, Phan Duyệt cười đến lớn đến vô cùng đắc ý.

"Tại sao phải nói cho tôi biết điều này?" Nguyễn Tinh Loan cắn chặt bờ môi, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới, Tống Tự sẽ thích mình.

Những hành động quan tâm của anh lúc trước, sự ân cần cu đáo, thời gian qua cô vốn đã xem Tống Tự như người thân nhất của mình, trong chốc lát sự đấu tranh dữ dội xuất hiện trong đầu cô.

Phan Duyệt cười nói: "Bởi vì hắn dám ở trước mặt bạn bè tôi khiến tôi không còn chút mặt mũi, cho nên tất nhiên tôi cũng không thể nào để cho hắn sống tốt được. Hôm nay tôi muốn cho cô thấy rõ bộ mặt người ôn tồn lễ độ Tự ca của cô thật sự là như thế nào, hiện tại buồn nôn ra sao."

Phan Duyệt cúp điện thoại, nhìn thẳng vào tấm ảnh màn hình điện thoại là chân dung Nguyễn Tinh Loan,cô ấn mở wechat.

Cô ta đem hình ảnh trong điện thoại Tống Tự, mỉa mai cười nói: "Cô nhìn thấy rồi chứ? Tự ca, người cô từng vô cùng kiêu ngạo, kỳ thật vô dụng bất tài nếu như không có tôi anh ta chẳng làm được trò trống gì."

Lúc cãi nhau với Tống Tự, Phan Duyệt vốn muốn hỏi thăm hắn một chút, vốn dĩ muốn nhìn xem Tống Tự có phải đã hối hận hay không, ai ngờ lúc cô ta vừa tiến đến đã nhìn thấy dáng vẻ hắn uống say nằm gục trên mặt đất, miệng lại liên tục lẩm bẩm kêu Nguyễn Tinh Loan.

Cô ta tức tối không nhịn nổi, mới gọi cú điện thoại này đến cho cô.

Tống Tự không phải vẫn luôn giấu diếm sao, cô ta liền sẽ hết lần này tới lần khác tìm mọi cách đem ý đồ kia của hắn chọc thủng, cô muốn cho hắn biết cảm giác bị người mình thích chán ghét cuối cùng là như thế nào.

Phan Duyệt trả thù xong, liền ngắt máy, đem điện thoại Tống Tự ném mạnh xuống giường, cô ta giẫm mạnh lên giày cao gót tức giận rời đi.

Nguyễn Tinh Loan ngồi ở trên giường, ngẩn người một hồi lâu, trong lòng lúc này thật vô cùng rối loạn, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại có lúc dường như vô cùng trống rỗng.

Cuối cùng cô không thể chịu được loại cảm giác này nữa, cô vội vàng từ trên giường đứng lên, đi đến phòng đối diện, gõ cửa một cái.

Hạ Húc ở bên trong lầm bầm một câu: "Ai đó?"

Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng đáp: "Là em."

Hạ Húc mở cửa, nhìn thấy là cô, anh giận dỗi thờ ơ tiếp tục trở lại trên thảm chơi game, rõ ràng ván game này sắp tí nữa là đã thắng, đúng lúc này cô lại đến, kết quả ván game lập tức bị đảo ngược thua rồi.

"Có việc gì?" Hạ Húc thuận miệng hỏi một câu, giọng nói lạnh lùng.

Tuy là anh không biết, vì sao hai người chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ầm ĩ lên. Anh đương nhiên biết Nguyễn Tinh Loan không thích Tống Tự, thế nhưng anh chỉ cần nghĩ tới Tống Tự mang tâm tư như vậy thời gian sắp tới lại ở bên cạnh cô, anh nói cô không tin, trong lòng anh cảm thấy vô cùng uất ức.