Chương 51

Từ nơi họ đang sống đến thành phố D, thành phố C so rất gần hơn rất nhiều, chỉ cần năm, sáu tiếng xe lửa đã đến nơi.

Tống Tự lúc nhận được thông báo Tinh Loan se đến, hắn vừa tỉnh lại không bao lâu, trong nhà lộn xộn không thành hình dạng. Hắn cấp tốc vào phòng tắm đem người xối rửa nhanh chóng thanh tỉnh lại.

Sau đó lại ở trong nhà nhìn từ trên xuống dưới trong ngoài ngoài quét dọn sạch sẽ.

Xong xui hết mọi việc, thời gian cũng đã đến, hắn mới đi nhà ga đón người.

Hạ Húc nắm tay Tinh Loan xét vé thẻ ra bên ngoài, Tống Tự lúc nhìn thấy hai người bọn họ, hắn chỉ cảm thấy, hai người này thật sự đẹp đôi.

Tống Tự hướng bọn họ vẫy vẫy tay, hỏi: "Hai người các em sao lại tới đây?"

Hạ Húc nói: "Ghé thăm anh một chút, thuận tiện mang cô ấy đi thăm quan trường học."

"Tinh Loan sẽ vào đại học C sao?"

"Ừ, đại học C ngành ngôn ngữ tương đối tốt lại được cả nước công nhận."

Toàn bộ hành trình đều là Hạ Húc nói chuyện cùng với Tống Tự, Nguyễn Tinh Loan lặng yên đứng tại bên cạnh anh, toàn bộ hành trình đều không có cơ hội mở miệng.

Cô nhiều lần muốn hỏi, vì sao lúc trước khi Hạ Húc nghe được trường Đại học mà cô muốn vào rõ ràng là rất giận dỗi.

Lúc vào bên trong nhà Tống Tự, Tống Tự dẫn bọn họ đến phòng bên trong ngồi xuống, căn nhà gồm hai phòng một phòng ngủ một phòng khách vô cùng sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhà đã dụng tâm dọn dẹp để đón khách.

Buổi chiều Tống Tự lại mang hai người bọn họ đi đi dạo một lần, đến ban đêm Tống Tự nhường lại hai phòng cho họ nghỉ ngơi, bảo hắn ngủ trên ghế sô pha là được.

Nhưng Hạ Húc khăng khăng bọn họ sẽ mướn khách sạn, Nguyễn Tinh Loan cũng đồng ý.

Tống Tự thấy vậy cũng không ép buộc, hắn giúp hai người đăng ký thủ tục nhận phòng thật tốt, sau liền có dự định muốn về nhà, Hạ Húc liền ngăn lại hắn: "Anh chờ một chút."

Hạ Húc quay người nói với Nguyễn Tinh Loan: "Em đi tắm trước, anh có chút chuyện muốn nói với anh ấy."

"Ừm." Nguyễn Tinh Loan bên cạnh Hạ Húc, ngoan ngoãn nhu thuận như một cô bé vô tư không rành thế sự.

Từ trước tới nay Tống Tự chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong ấn tượng của hắn Tinh Loan luôn luôn khép kín, cô đối với người nào cũng đều phòng bị, không quản là sự tình gì, cô luôn kiềm nén chính mình, lúc nào cũng nâng cao cảnh giác.

Nhưng là hiện tại, lại không giống như vậy, cô hoàn toàn tin tưởng nam nhân trước mắt này.

Tống Tự bảo trì sự ôn hòa như trước, cười hỏi Hạ Húc: "Cậu muốn nói với tôi cái gì?"

Hạ Húc đi đến ghế sa lon bên cạnh, ngồi xuống, Tống Tự cũng ngồi xuống.

"Phan Duyệt đã gọi điện thoại cho Tinh Loan, anh biết không?"

Sắc mặt Tống Tự lập tức liền trở nên nghiêm túc hẳn, âm thanh lạnh lùng nói: "Em ấy tìm Tinh Loan làm gì?" Ngày đó uống say, hắn mơ mơ màng màng nhớ rõ hình như Phan Duyệt đã tới, nhưng kí ức rất mơ hồ.

Đến sáng ngày hôm sau hắn liền nhận được điện thoại của Tinh Loan, anh vốn dĩ chưa kịp nghĩ về những thứ này.

Hạ Húc có chút bình tĩnh nói: "Chuyện anh thích Tinh Loan, cô ta đã nói hết cho cậu ấy biết."

Tống Tự chột dạ khẩn trương hướng tầm mắt về phía phòng tắm nhìn thoáng qua.

Hạ Húc cười nói: "Thích một người không phải là chuyện mất mặt, anh khẩn trương như vậy làm gì?"

Tống Tự bất đắc dĩ nở nụ cười: "Tinh Loan lúc còn rất nhỏ, tôi đã nhận biết em ất. Nhiều năm như vậy, em ấy lại một mực coi tôi là anh trai. Tôi biết, tôi không nên có ý nghĩ như vậy đối với Tinh Loan."

Hạ Húc đánh gãy lời hắn: "Căn bản cũng không phải có nên hay không nên, anh nếu là thật sự thích cô ấy, thì nên kiên định nói cho cô ấy biết. Cô ấy cùng với những cô gái khác không giống nhau, Tinh Lona thiếu hụt rất nhiều, cho nên cô ấy mới tự tạo cho mình một vỏ bọc, kiên định không cho ai bước vào mà cũng không đưa tay với ai."