Chương 9: Anh ơi cứu em

Nham Đình bị nụ hôn làm cho sửng sốt trong phút chốc, kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, hầu kết của anh dao động lên xuống, nên đã vươn tay ra để nới lỏng cà vạt.

Đoàn người tăng tốc độ mang súng ống lên, bọn họ cũng biết bóng đen hình người đó rất quái dị.

Vậy thì tại sao lại không tin lời của Lâm Kiều mặc dù biết nó có vấn đề? Thực sự là vì... có hơi thái quá.

Dù là liếʍ cửa sổ hay làm những cử chỉ tục tĩu, con quỷ nào mà lại làm những việc như vậy? Ma quỷ cũng không cần mặt mũi hả?

Lâm Kiều và Nham Đình đem thùng vũ khí cuối cùng bỏ vào cốp xe, nhóm của nữ tình nhân kia cũng gom những vật cần thiết xong.

Khi mọi người lái xe rời đi, thì phát hiện ra rằng những hành khách phía sau lại dám dùng xe của họ chặn đường, vừa nhìn đã biết là cố ý vì chuyện này.

Các hành khách tìm thấy vũ khí trong thị trấn nhỏ, dù chỉ là một vài khẩu súng nhưng cũng đã mang lại cho họ lòng can đảm.

Một số nam hành khách núp sau xe hét lên: “Chúng tôi không muốn nghĩ đến chuyện xung đột, mấy người chỉ cần đợi thêm nửa tiếng là được”.

"Nếu tìm thấy địa điểm sơ tán hoặc nơi ẩn náu, chúng tôi sẵn sàng chia sẻ thông tin này với mấy người."

"Ở lại trên mặt đất bằng phẳng chắc chắn tốt hơn ở trên máy bay. Chúng tôi chỉ cần thêm nửa tiếng nữa để thu thập nhu yếu phẩm thôi."

Sự thực là các hành khách đang muốn tìm hầm trên đất liền, hoặc là có thể tìm thấy nơi nào đó để tránh ánh nắng.

Chỉ là bọn họ lo lắng sẽ khó tìm thấy chỗ để ẩn nấp, nếu không tìm được mà máy bay còn bay đi, như vậy thì chỉ có thể chờ chết.

Để tránh tổn thất cho bản thân mình, bọn họ buộc Nham Đình phải ở lại, gánh vác nguy hiểm cùng với tất cả bọn họ.

Và tất nhiên, Nham Đình không đồng ý.

Hành khách trực tiếp bắn khẩu súng pháo sáng kiểu cũ mà họ đã tìm thấy, kêu gọi những hành khách đang thu thập nhu yếu phẩm khác chạy đến lối ra của thị trấn.

Có những hành khách không tin vào ma quỷ, nữ hành khách nào đó như phát điên vội gôm đồ trong một cửa hàng trang sức, những người bạn đi chung của cô còn thúc giục hành động nhanh lên.

Vị hành khách đó không vui: “Không phải nói còn có nửa giờ nữa sao? Bọn họ vội vàng làm cái gì? Có lẽ bây giờ họ đã đánh nhau với bọn cướp máy bay kia rồi, chờ thêm lát nữa rồi bọn mình đi cũng được.”

Nữ hành khách tự cho là mình thông minh tiếp tục đeo khuyên tai vào lỗ tai, người bạn đi chung còn lại có chút lo lắng, chợt hoảng hồn khi nhìn thấy bóng dáng của một nữ hành khách khác.

Có rất nhiều hành khách không muốn tập hợp, rất ít người quay lại đúng thời gian quy định.

Một mặt bọn họ không quay lại là vì sợ phải đối mặt trực tiếp với đám người của Nham Đình, còn mặt khác là sợ rằng khi mình đến sớm thì sẽ phải đợi người khác, sẽ lấy được ít nhu yếu phẩm hơn những người khác.

Những hành khách quay trở lại không những không có ý định di chuyển xe, mà còn dọa nạt chửi bới.

Có một số thì mắng Nham Đình máu lạnh không có cảm xúc, ích kỷ này nọ. Còn có một số thì mắng hành khách không đúng giờ, lừa dối đồng đội.

“Mình thu thập đồ đạc xong rồi là không quan tâm đến sự sống chết của người khác, biết chuyện mặt trời bị biến dị mà lại không nói, cũng không chịu làm cái gì, thậm chí còn tự mình cướp máy bay bỏ chạy rồi đuổi bọn tôi xuống máy bay..."

"Mấy người có nhiều người và sức lực, lúc này mọi người nên đoàn kết lại để cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này mới đúng."

"Mà thôi, dù các người có muốn cùng bọn tôi giúp đỡ lẫn nhau, nhưng bọn tôi căn bản không thèm để ý đến mấy người. Nếu không phải do tên Tông Phát Nam kia nói cho bọn tôi biết, bọn tôi còn chẳng biết được gì, tâm tư tàn nhẫn biết bao mới có thể trơ mắt nhìn bọn tôi chịu chết?"

"Đừng nói nữa, anh nhỏ giọng thôi, tại sao những người khác còn chưa quay lại, chỉ vì lấy chút xíu nhu yếu phẩm đó mà đến mức này ư..."

Thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, mấy người chơi đều đứng ngồi không yên.

Ngay khi mấy người chơi sắp mất hết kiên nhẫn, Nham Đình mang theo đám âu phục đen bước xuống xe, chuẩn bị dùng bạo lực để kiếm con đường lao ra ngoài.

Các hành khách đang dàn trận bên kia đã sẵn sàng đón kẻ địch, bàn tay của mọi người đã lo lắng đến mức run rẩy, Lâm Kiều đã nghĩ rằng sẽ có một cuộc đấu súng khốc liệt với nhau.

Mắt thấy xung đột chỉ chờ chạm vào là sẽ nổ ra, bỗng nhiên có một người phụ nữ toàn thân đầy máu từ xa chạy tới, thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô ta vừa khóc vừa hét lên: "Cứu mạng! Cứu tôi với!"

Các hành khách hoảng sợ, Nham Đình cũng giơ súng lên sắc mặt căng thẳng.

Cánh tay phải của người phụ nữ bị chặt đứt khỏi vai, tay còn lại của cô thì đang ôm lấy cánh tay bị đứt, tùy ý để cho máu đỏ chảy khắp nơi.

Điều kỳ lạ là cánh tay đứt đó bị đốt đến cháy đen, mơ hồ có một mùi thịt vô cùng quỷ dị.

Lâm Kiều mở cửa kính ô tô ra để nghe người phụ nữ vừa khóc vừa kể, hóa ra là cô ta và bạn mình đi đến cửa hàng trang sức để lấy thứ gì đó, thì bị một sinh vật lạ tấn công.

"Trời quá tối, tôi không thể nhìn thấy rõ nó là thứ gì, thực sự rất đáng sợ".

"Tụi nó, tụi nó đen đúa và rất cao, sức của tụi nó cũng lớn vô cùng. chỉ trong một chút thôi là đã bẻ gãy cổ của Phỉ Nặc, bây giờ nó đang lại đây để bắt tôi."

"Tôi nhận ra chẳng thể làm gì được nên đã bỏ chạy, kết quả là... Cánh tay, cánh tay của tôi đã bị con quái vật xé toạc."

Nữ hành khách khóc lóc kể lể, chẳng còn bao nhiêu sức lực nữa, cô ta thở từng hơi từng hơi hổn hển: "Chạy đi! Mọi người chạy mau đi!"

Vừa nói vừa liều mạng trốn vào trong xe, khởi động xe bằng cánh tay còn lại.

Bởi vì đã mất máu quá nhiều khiến cho nữ hành khách kiệt sức, sắc mặt của cô ta tái nhợt đến đáng sợ, trợn hai mắt rồi chìm vào hôn mê.

Các người chơi bắt đầu rối loạn, cho dù có súng, cũng không đủ tự tin như vậy. Những hành khách bình tĩnh thậm chí còn bật đèn ô tô, chiếu về hướng của nữ hành khách vừa đi tới.

Mọi người đều bị nữ hành khách làm cho phải lo lắng đề phòng, tâm trạng hoảng sợ.

Có hành khách thúc giục, nói: "Đừng đợi nữa, chúng ta đi nhanh lên, ở đây nguy hiểm quá!"

Bốn phía xung quanh im lặng, không một ai lên tiếng đáp lại, vẻ mặt ai nấy cũng không được tốt.

Hành khách gây ra tiếng ồn nhận ra có điều gì đó không ổn, nhìn về phía xa theo hướng của ánh đèn: "Đó đó đó là thứ gì vậy?"

Cách đó không xa xuất hiện những bóng đen dài ngoằng hình người, bọn nó không còn là những bức tranh vẽ bậy bò trên mặt đất nữa, mà đã đứng dậy dần dần đến gần.

Thân thể đen nhánh trông giống như được hình thành bởi các đường cong lộn xộn chồng lên với nhau, hoặc giống như hình mosaic bị méo do tín hiệu TV kém.

Thị trấn là một tòa kiến trúc theo phong cách Bắc Âu điển hình của Iceland, trông giống với một căn phòng bị trẻ em vẽ bậy lên.

Mái nhà nhọn màu đỏ, cửa sổ hình titan màu trắng, vách tường thì màu sữa.

Đáng tiếc mỗi cửa sổ đều có một cái bóng đen, giống như có thứ gì đó đang đứng trong nhà nhìn lén.

Những Graffiti hình người này cũng lẻn vào những bức tường trắng, tụi nó không còn nằm im giả vờ chết nữa, mà bắt đầu vặn vẹo và cử động tay chân.

Nếu để ý kỹ thì sẽ phát hiện ra tụi nó đang cầm thứ gì đó trên tay, còn đang nhấm nháp vô cùng thích thú.

Mùi thịt kỳ quái càng ngày càng rõ ràng, suy nghĩ một chút sẽ biết tụi nó đang ăn cái gì, những hành khách chưa tới được đây chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Một thị trấn cổ tích, với những cái bóng giống như quái vật. Niềm vui và sự ngớ ngẩn của trẻ con đan xen nhau, có tiếng chuông từ đỉnh của nhà thờ vang lên, thời gian dư lại của Nham Đình và người chơi chẳng còn nhiều.

Lâm Kiều co ro trong xe, hai tay gõ cửa sổ xe, chỉ để lộ một đôi mắt ra bên ngoài, thấp giọng nói: "Bọn nó đuổi kịp rồi."

Người chơi vệ sĩ Chung Minh Lãng đang cầm súng ở ngoài xe đột nhiên nhận ra, khi đến nơi Lâm Kiều đã ám chỉ hai lần là “Bọn nó đang đuổi theo”.

Lúc đó Chung Minh Lãng cho rằng thứ Lâm Kiều đang nói là hành khách, bây giờ xem ra, có thể là đối phương đã sớm nhận thấy bức vẽ hình người xấu xí ấy có gì đó không ổn.

Lần đầu tiên nói “Đã theo kịp” là khi đang ra khỏi sân bay, lần thứ hai nói “Lại theo kịp” là đang trên đường vào thị trấn nhỏ.

Cũng chính Lâm Kiều là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của bóng đen ở sân bay, trên đường vào thị trấn có rất nhiều xe của các vị hành khách biến mất.

Điều quan trọng hơn là câu nói đùa kia của Lâm Kiều: "Ngày nào anh cũng đi theo sau tiên sinh, giống y như cái bóng của tiên sinh vậy."

Cái bóng... Ý của Lâm Kiều là những hình người này đều là cái bóng, do chuyện mặt trời bị biến dị gây ra sao?

Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, trong số các vị hành khách đã có một người nổ súng, tiếng súng vang lên liên tục, hình vẽ bậy màu đen cũng lao tới.

Tiếng la hét và tiếng đánh nhau vang lên không ngừng, Nham Đình ra lênh cho Lâm Kiều bắt buộc phải đóng cửa sổ lại không được ra ngoài.

Lâm Kiều ngoan ngoãn nâng cửa sổ xe lên, từng bầy từng bầy bóng đen lao lên làm xe bị rung chuyển.

Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy sau khi bóng đen bao trùm lấy con người, con người như đang bị hỏa táng, từ từ tan thành chất lỏng để cho bóng đen hấp thụ.

Ngoài ra còn một đám lớn bóng đen cùng nhau tấn công con người, chờ đợi đến khi con người không thể chống cự được nữa, có vẻ như nó đã không thể kiên nhẫn được thêm, những Graffiti hình người này không còn quấn lấy, mà trực tiếp xé nát và nuốt chửng.

Mấy người hành khách lắp kín đường để chặn đám người Nham Đình, bây giờ lại thành gậy ong đập lưng ong. Xe không thể thoát ra ngoài, nên một hành khách hoảng sợ đạp mạnh chân ga tông vào một cửa hàng gần đó.

Kính ô tô bị vỡ gây được sự chú ý của Graffiti hình người ngay lập tức, tụi nó tìm thấy lối vào nên đã chen vô.

Trong xe liền vang lên tiếng la hét, máu phun ra được bắn đi rất xa.

Lâm Kiều cũng đang trốn trong xe không dám phát ra tiếng, cậu được bảo vệ vô cùng tốt, súng có tác dụng chống lại cái bóng đang đứng, Nham Đình và đám người âu phục đen quét sạch khu vực xung quanh chiếc xe nơi Lâm Kiều đang ở.

Lúc này cửa xe lại được mở ra, người chơi bác sĩ rụt rè bước vào, súng của ông ta vẫn chưa bắn được viên nào, cả người run bần bật.

Lâm Kiều vừa muốn nói cái gì đó, chợt phát hiện có thứ không đúng: "Anh mang theo bóng đen lên..."

Lâm Kiều còn chưa nói xong, trên chỗ cậu ngồi đã xuất hiện một cái bóng đen, vốn trời đã tối, trong đêm đen nên không thể nhìn rõ, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự sự phập phồng ở phía dưới.

Lâm Kiều muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng rất nhanh đã bị bóng đen quấn lấy, như thể trên chỗ ngồi đột nhiên xuất hiện hai tay hai chân đen kịt, không những khóa chặt Lâm Kiều ngồi yên tại chỗ, mà còn giở trò.

Lâm Kiều vô thức nghĩ đến cái bóng biếи ŧɦái trên tầng hai khi đang lấy vũ khí, quả nhiên, bóng đen dùng lưỡi liếʍ liếʍ, rồi lưu luyến nán lại trên cổ Lâm Kiều .

Lâm Kiều muốn chết tới nơi hét lên: "Quân Thư Dương, anh Thư Dương mau cứu em, nó sắp ăn thịt em luôn rồi ..."

Người chơi bác sĩ ôm đầu, nhìn cũng chẳng dám nhìn: "Rất xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."

Lâm Kiều ở trong lòng “Chậc” một tiếng, lại thở dài, anh không rời đi, tôi làm sao trình diễn được đây.