Chương 8: Cư nhiên bị... (Bạo càng)

Con người là sinh vật trên mặt đất, chỉ khi đến mặt đất thì mới có được cảm giác an toàn, chim đang bay cũng có sẽ có lúc bị rơi xuống mặt đất.

Khi máy bay đang ở độ cao chục nghìn mét, việc bay chỉ có thể phụ thuộc vào cơ trưởng và đoàn phi hành, cộng với các yếu tố không biết và không quen thuộc khi bay, như vậy là quá mức thụ động.

Nếu như có thể, người chơi càng muốn tự nắm giữ cuộc sống và quyền chủ động của mình.

Ý nghĩ "Rời khỏi máy bay và trú ẩn trên mặt đất" chợt lóe lên trong đầu tất cả người chơi, nhưng không ai có ý định hành động.

Người chơi vẫn hơi tin tưởng vào hệ thống, cho dù thỉnh thoảng hệ thống sẽ chơi trò đố chữ, nhưng dựa theo manh mối mới thu được ở trước mắt thì ở trên máy bay vẫn an toàn hơn.

Không giống như sự phấn khích của mấy vị hành khách NPC, sắc mặt của mấy người chơi rất căng thẳng.

Khu vực xung quanh đường băng của máy bay vẫn còn được coi là trống trải, cùng với tiếng ầm ầm khi hạ cánh, tiếng ồn vô cùng lớn gây ra sự rung động trong không khí, những vật thể hình người lảng vảng bên ngoài bị thu hút, tiếp cận chiếc máy bay chở hành khách đang trượt tới kia.

Khi cánh cửa lớn của buồng bay mở ra, cầu thang gấp được phóng ra ngoài, một làn sóng nhiệt trộn lẫn với một mùi vị kì quái ập vào trước mặt.

Lâm Kiều đi theo phía sau Nham Đình là nhóm người đầu tiên đi xuống máy bay, cậu nhớ rõ trong thế giới của mình loại máy bay chở khách này sẽ không có cầu thang, chỉ có xe thang cho khách và cầu hành lang, nhưng cũng có lợi ích khi tự mang theo cầu thang là sau này khi bay cũng không cần thiết phải đậu ở sân bay. Dựa theo phân tổ thì Lâm Kiều cùng Nham Đình, người chơi vệ sĩ Chung Minh Lãng, cơ trưởng cùng với bốn người âu phục đen chuẩn bị lên xe đi đến một nơi nào đó.

Đây chính là ý của Nham Đình, dường như anh muốn lấy một món đồ gì đó đang ở gần đây.Các thành viên còn lại của đoàn phi hành, nữ tình nhân, năm người âu phục đen và những người chơi còn lại thì đi thu thập vật tư.

Sáu người âu phục đen cuối cùng được chia thành hai nhóm, ba người tiếp tục chiếm giữ máy bay, ba người đi lấy nhiên liệu máy bay để tiến hành dự trữ.

Chỉnh tốt đồng hồ báo thức, mọi người bắt đầu hành động. Nhóm Nham Đình và nhóm nữ tình nhân cùng đường, cho nên một đám người cùng nhau đi về phía trước.

Cậu bé tóc vàng và mẹ của cậu đã lén chạy theo, tham gia vào đội ngũ của nữ tình nhân để thu thập vật tư.

Đám người âu phục đen nhíu mày, nhưng hai mẹ con chỉ đi theo cách đó không xa cũng không gần, như thể chỉ do đi cùng một con đường.

Thời gian không còn nhiều, đám âu phục đen không có thời gian đi so đo với hai người không có lực công kích gì kia, bọn họ phải tìm càng nhiều thức ăn hơn nữa, nước uống, thuốc men cùng với những trang bị khác.

Huống chi Nham Đình cũng không có ý xua đuổi, cho nên người chơi và các vệ sĩ mắt nhắm mắt mở cho qua, cứ giả vờ như không nhìn thấy.

Sau khi hành khách bước ra họ cảm thấy ngoại trừ trong không khí có mùi dầu lạ, thì có vẻ cũng không có nguy hiểm gì, sân bay giống như bị mất điện, tối đen như mực.

Có hành khách mở điện thoại di động bật đèn lên, thấy rõ bóng dáng những kẻ cướp máy bay đi ra ngoài.

"Xem kìa, tôi đã nói là bọn họ nói dối lừa người khác mà, căn bản không có việc gì, chúng ta cũng đi ra ngoài."

"Dựa vào cái gì mà không cho bọn mình lấy hành lý, nghèo đến muốn điên rồi sao? Chút tiền ấy mà cũng tham?"

“Có phải không cập nhập internet không? Chỉ cần lên mạng và đọc tin tức thì sẽ biết có phải ngày tận thế hay không. Tín hiệu rất kém, điện thoại di của máy người có tín hiệu không? Có phải nhân viên ở sân bay đã chặn nó rồi không, hay là chúng ta đi ra ngoài nhìn thử đi?

Ba người mặc âu phục đen kiểm soát máy bay cũng không có nói nhiều,làm theo mệnh lệnh đuổi mọi người ra ngoài.

Tông Phát Nam nhân cơ hội này để xúi giục các hành khách, trưng cái khuôn mặt giống như một cái đầu heo kêu gọi mọi người nhân cơ hội này để cướp máy bay.

Những hành khách cho rằng không có nguy hiểm nên không muốn làm, bọn họ chỉ muốn liên lạc với thế giới bên ngoài, sau đó báo cảnh sát.

Vì vậy, một lượng lớn hành khách chuẩn bị tìm phương tiện giao thông để rời đi, nhìn thấy đám người âu phục đen không xua đuổi hai mẹ con tóc vàng, vì thế cũng len lén theo sau.

Lâm Kiều quay đầu nhìn mười mấy vị hành khách đuổi theo, khẩn trương nói: "Hình như bọn họ đang đi theo chúng ta."

Lúc Nham Đình cướp máy bay thì thời tiết khá xấu, rất nhiều hành khách hủy chuyến, cho nên chỉ có hơn chín mươi vị hành khách trên máy bay.

Bây giờ theo lại đây ít nhất cũng cỡ năm mươi người, nhìn khu vực mục tiêu khá lớn.

Người chơi vệ sĩ Chung Minh Lãng nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi có súng."

Hầu hết người chơi đều không muốn nói chuyện vì trong lòng nặng nề, còn những người mặc âu phục đen thì vốn trầm mặt ít nói.

Chỉ có "Bình hoa nhỏ có mắt mà không biết nhìn" Lâm Kiều vẫn còn nói ríu rít, ngạc nhiên kêu lên: "Được rồi, các anh thấy không, từ lúc nào mà sân bay XBD lại có nhiều hình vẽ xấu xí quái dị như vậy, nhìn thật đáng sợ."

Mọi người nhìn về phía phạm vi ánh đèn pin Lâm Kiều đang chiếu, chỉ thấy trên mặt đất có một cái bóng đang nằm bò, chắc là hình vẽ nguệch ngoạc trong miệng cơ trưởng, nhưng chỉ là hình dạng cá nhân.

Nét vẽ tùy ý hình con người đã hoàn toàn hòa nhập với mặt đất, giống như là trong lúc vội chạy đi thì bị ngã xuống, hình dạng của năm ngón tay vô cùng rõ ràng.

Càng đi ra phía bên ngoài, hình vẽ nguệch ngoạc màu đen lại càng nhiều.

Chúng chồng chất lên nhau ở trên mặt đất, có hình ở trên vách tường, có hình với tư thế quỷ dị bám vào các loại vật thể.

Người chơi kỹ sư thần kinh mẫn cảm tên là Chư Thiếu Thừa hét lên, lại bắt đầu căng thần kinh: "Mấy thứ này.... những cái bóng dáng này sẽ không phải là con người chứ?"

"Phải làm sao bây giờ, có phải sau khi mặt trời chiếu tới thì sẽ bị thiêu đốt thành như vậy đúng không, nhiệt độ cao như vậy, chúng ta nhất định sẽ chết!"

Cô gái nổi tiếng trên mạng người chơi Anna không thể chịu đựng được nữa, chủ động ngồi xổm xuống dùng chân đá bóng đen hình người: "Không có mô thịt nào hết, bằng phẳng, chỉ là cái bóng hình người thôi."

Người chơi kỹ sư kích động nói: "thế những cái bóng đen này là gì? À? Giống như khi chúng ta đốt thứ gì đó trên mặt đất thì sẽ có một mảnh đen giống thế này, cái này chắc chắn là do con người bị thiêu chết để lại!"

Giọng nói đột ngột cao vυ"t của anh ta khiến những hành khách phía sau nghe được, mọi người lập tức bàn tán.

Mắt thấy sắp gây ra hoảng loạn, Nham Đình bỗng nhiên mở miệng nói: "Muốn đem người đốt thành tro ít nhất cũng hơn tám trăm độ, nếu là vậy thì thực vật xung quanh sẽ không rậm rạp như thế này."

Người chơi kỹ sư đành phải khó chịu nuốt lời phản bác vào trong, người chơi bác sĩ mím môi nói: "Đúng là như vậy, trước tiên chúng ta đừng tự dọa chính mình."

Lúc này khi mọi người đã đến gần lối ra, những hành khách đang lén lút theo sau đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai.

Có một nữ hành khách như phát điên chỉ vào vị trí phòng chờ nói: "Có người! Có người! Rất nhiều người đang nhìn chúng ta!"

Tất cả mọi người đem đèn pin chiếu tới hướng đó, nhất thời da đầu tê dại.

Trên cửa kính của phòng chờ đều là bóng người màu đen vô cùng rậm rạp, chúng nó kề sát cửa sổ nhưng không nhúc nhích.

Giống như đang chăm chú quan sát sự di chuyển của người sống , mà cũng giống như những Graffiti* vô nghĩa.

Graffiti: Nghệ thuật vẽ nguệch ngoạc lên tường.

Hai bên cứ đối đầu với nhau như vậy, bóng đen không hề có dấu hiệu của sự sống.

Cơ trưởng giải hòa nói: " Đây là nghệ thuật vẽ xấu, xem vào ban ngày sẽ thấy thú vị hơn. Mọi người không cần lãng phí thời gian ở đây, chẳng phải có một hành khách mang theo kính viễn vọng nói đã nhìn thấy có người ở trên mặt đất sao?"

Hiện tại ở sân bay không có ai, có khả năng là do chính phủ tổ chức sơ tán, mọi người đều đã rút về căn cứ tị nạn rồi, mọi người đi tìm manh mối, tìm coi có người sống không, nói không chừng còn có thể tìm được chỗ tránh nạn."

Những lời này không phải an ủi, mà là suy nghĩ chân thật của cơ trưởng.

Lúc vừa tới gần mặt đất, ông ta nhìn từ khoang điều khiển thấy ánh lửa trên mặt đất cao ngút trời, liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng cơ trưởng không rõ tính nghiệm trọng của sự việc, ông ta thực sự cho rằng sẽ có chính phủ ngăn cản tị nạn, chỉ là ánh nắng mà thôi, không bị chiếu xạ tới thì chắc là không việc có gì .

Lời nói của cơ trưởng giống như một liều thuốc an thần, khiến cho tất cả các hành khách đều có niềm hy vọng.

Lâm Kiều phát hiện ánh mắt của Nham Đình chẳng có tí gợn sóng kinh ngạc nào, cũng không có xúc động. Sau khi phát hiện Lâm Kiều đang nhìn trộm mình, thì hạ mi mắt.

May mà gần sân bay có bãi đỗ xe lớn, đi ra bên ngoài là một thị trấn nhỏ nhà trệt diện tích không được lớn cho lắm, nói là thị trấn nhỏ nhưng trên thực tế là từ các nhà nghỉ, quán rượu, cùng với cửa hàng hình thành.

Thị trấn nhỏ chuyên cung cấp cho du khách nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, đi ra phía bên ngoài mới là nội thành.

Mục tiêu của Nham Đình chính là một cái nhà nghỉ nào đó trong thị trấn nhỏ, nhóm người bọn họ tìm được một chiếc xe rồi chen toàn bộ vào bên trong, không đợi mấy hành khách khác liền lái xe rời đi.

Các hành khách một bên đập cửa sổ xe một bên nhỏ giọng mắng, nhưng hành động của Nham Đình rất được lòng của các người chơi.

Hiện tại bọn họ đang chạy đua với thời gian, anh chờ tôi tôi chờ anh, nhiều người như vậy thì phải chờ đến khi nào?

Lâm Kiều bị Nham Đình ôm ngồi ở phía sau, cậu không thể thành thật đối mặt với Nham Đình, nên đã đặt cằm ở trên vai Nham Đình, dùng đèn pin cách cửa sổ xe chiếu ra phía sau quan sát.

Nhìn nhìn, mặt Lâm Kiều lộ ra nụ cười: "Bọn nó theo kịp rồi."

Người chơi vệ sĩ Chung Minh Lãng cho rằng Lâm Kiều đang nói về những người chơi và vệ sĩ khác, vì thế không để ở trong lòng.

Trái lại là cùng Nham Đình chân kề chân làm cho Chung Minh Lãng có chút không thoải mái, hai người đàn ông cách nhau gần như vậy, đặc biệt tính hướng của đại lão Nham Đình càng đáng lo hơn, nam nữ đều ăn sạch, có chút kỳ quái.

Nhưng lúc này Lâm Kiều giống như con mèo nhỏ híp mắt mềm nhũn ở trên người Nham Đình, tò mò hỏi: "Chung Minh Lãng, anh có bạn gái chưa?"

"Chưa có." Người chơi vệ sĩ không nhìn Lâm Kiêu.

"Nhưng mã..." Lâm Kiều chắc chắn nói: "Tôi đã nhìn thấy anh cùng một cậu bé đi ra từ khách sạn."

Người chơi vệ sĩ còn tưởng rằng thiết lập nhân vật của mình xảy ra vấn đề, đang muốn lên tiếng cứu chữa.

Kết quả Nham Đình vỗ vỗ vào cái mông nhỏ của Lâm Kiều, nói: "Đừng chọc anh ta."

Lâm Kiều "Ồ" một tiếng: "Thực sự xin lỗi Chung Minh Lãng, vừa rồi tôi lừa gạt anh thôi, anh không có cùng cậu nào đi ra khỏi khách sạn hết."

"Mỗi ngày anh đều đi theo phía sau tiên sinh, giống y như cái bóng của tiên sinh vậy."

Trong đầu truyền đến thanh âm lạnh như băng của hệ thống , giọng nam trầm thấp dễ nghe, ngữ điệu bằng phẳng, không có cảm tình gì : [Chú ý đúng mực.]

Nhắc tiếp sợ sẽ khiến cho người chơi chú ý, Lâm Kiều giống như đang trốn tránh nên đã co rúm lại trong lòng ngực Nham Đình, sau đó... Ấn ấn vào cơ ngực của đối phương.

Rất tốt, Nham Đình không phát hiện.

Hệ thống: [?]

Chỉ sau mười phút đi xe, thì đã đến nhà nghỉ mà Nham Đình muốn tìm .

Tòa nhà cao nhất trong toàn bộ thị trấn nhỏ là nhà thờ, những tòa khác cao lắm cũng chỉ được hai tầng, nhưng ngay cả một người đều không thấy.

Xung quanh có không ít cửa hàng đang mở cửa, đồ vật bên trong rực rỡ muôn màu, đồ ăn trên bàn cơm đã nguội, nhưng bánh mì ăn vẫn còn thừa, rượu nho thì mới uống được một nửa, cho thấy nơi này đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ làm mọi người không kịp phản ứng.

Sau khi nhóm người xuống xe thì vào chỗ ghi chép tên của khách sạn, tìm được một số phòng trống.

Nhà nghỉ không thể nói là sạch sẽ, không gian cũng không lớn, rất khó suy đoán Nham Đình tới nơi này để làm cái gì.

Cho đến khi Nham Đình ra lệnh đám người âu phục đen đập vỡ một bức tường, lộ ra súng ống và đạn dược được để đầy ở bên trong .

Đám người âu phục đen thần sắc kích động, lập tức đóng thùng vận chuyển.

Lâm Kiều đứng gần vị trí cửa sổ nhìn thấy nhóm của nữ tình nhân đang vận chuyển vật tư ở dưới lầu , thức ăn và nước uống cùng với đồ dùng hằng ngày.

Đúng lúc này, dường như bầu trời càng lúc càng tối sầm đi, hình dáng vốn nhìn xuyên thấu qua cửa sổ là có thể thấy được nhưng giờ lại trở nên mơ hồ không rõ.

Giống như đã có người phủ xuống một tấm màn đen che đi mặt kính, Lâm Kiêu phải áp mặt vào cửa sổ mới có thể tiếp tục xem.

[Chuyển đi]

Cái gì? Di chuyển cái gì? Tay hả?

[Quay mặt qua chỗ khác đi.]

Lâm Kiều sửng sốt, chậm rãi đứng dậy. Trên cửa sổ có sương trắng mà cậu thở ra, cùng với dấu môi từ miệng in trên màn sương.

Lâm Kiều có một loại dự cảm không tốt, ở trong đầu hỏi: "Tại sao lại muốn tao dời mặt đi, chẳng lẽ..."

Hệ thống dường như có chút do dự trước khi trả lời: [Ngươi lùi về phía sau vài bước đi.]

Lâm Kiều hoảng loạn chạy trở về, quay đầu nhìn lại, phía bên ngoài vị trí vừa rồi của cậu dường như có một cái cái bóng hình người bị vẽ nguệch ngoạc, hơn nữa vị trí miệng của cái bóng hình người đó với dấu môi của cậu bị chồng lên nhau.

Lâm Kiều rõ ràng đã nhìn thấy cái đầu xấu xí được mở ra, vươn cái bóng màu đen giống như đầu lưỡi, điên cuồng liếʍ chỗ vừa nãy mà cậu đã hôn, thậm chí còn chậm rãi bò lên phía trên, cố ý lộ ra phần hông làm động tác vô cùng đáng khinh.

Lâm Kiều: “Con mẹ nó.”

[?]

Lâm Kiều làm vẻ tức giận để cho đôi mắt đỏ bừng lên thật nhanh, run rẩy đi qua kéo góc áo Nham Đình: "Có, có cái thứ gì đang ở đằng kia, nó...."

Giọng nói của Lâm Kiều làm cho những người khuân vác súng nhìn sang, chỉ thấy bình hoa nhỏ xinh đẹp không biết bị thứ gì dọa sợ.

Trên mặt vừa tủi nhục vừa ủy khuất, ánh mắt đỏ hoe giống như đã bị bắt nạt vô cùng nặng nề, đang tìm daddy làm chủ cho mình.

Nham Đình ngừng động tác trong tay, nhìn theo hướng Lâm Kiều chỉ.

Chỉ có tấm cửa sổ tối như mực, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của một nhóm khác.

Mắt của Nham Đình giống như loài rắn đảo qua cửa sổ: “Nó là cái gì? Nó đã làm gì em sao?”

Lâm Kiều cứng đờ, không chỉ đôi mắt, mà ngay cả Khuôn mặt, vành tai và cổ cũng đỏ lên, lắp bắp.

Bên ngoài thị trấn nhỏ, những hành khách lén đi theo phía sau cũng đang lái xe theo nhóm, nhưng số lượng xe càng ngày càng ít đi.

Người lái chiếc xe còn lại cuối cùng nhìn qua gương chiếu hậu quan sát một phen, nhịn không được nói: "Tại sao bọn họ còn không đuổi kịp? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Những hành khách đi cùng nhóm với tài xế không kiên nhẫn nói: "Quản bọn họ làm cái gì, chúng ta đến nơi là được rồi. Lái xe cẩn thận, đừng để mất dấu như bọn họ."

Tài xế đành phải chấn chỉnh tinh thần tiếp tục lái, khoảng cách từ sân bay đến thị trấn nhỏ cũng không xa, nhưng vì bầu trời khá tối hơn nữa lại chẳng có đèn đường, cho nên tài xế lái vô cùng cẩn thận.

Không biết có phải là do ông bị ảo giác hay không, bầu trời bên ngoài dường như càng tối hơn. Nhìn xuyên qua cửa kính xe cũng không thấy rõ đèn xe phía trước.

Tài xế lái xe nghĩ rằng chỉ mình mặt trời có vấn đề thôi, không nghĩ tới ban đêm cũng có nguy hiểm nữa.

Ba hành khách phía sau vẫn không ngừng lải nhải: "Đã rời khỏi sân bay lâu như vậy, nhưng mà sao vẫn chưa có tín hiệu, wifi cũng không có?

"Đúng vậy, tôi muốn tìm chút tin tức hay gọi điện thoại cũng không được."

"Mấy người nói thử, liệu có phải là mặt trời thực sự có vấn đề gì đó, cho nên dẫn đến từ trường và tín hiệu trên trái đất đều không hoạt động được phải không?

"Thử đi đến thị trấn nhỏ phía trước xem có thiết bị liên lạc gì không, chúng ta sẽ tìm một nơi tốt tốt để tránh ánh sáng chờ cứu viện, khỏi cần trở lại máy bay."

"Những người cầm súng đó không có ai tốt cả, hơn nữa là con người thì làm sao mà luôn bay ở trên trời được chứ, tìm một chỗ để trốn hay là một cái hầm thì không tốt hơn ư?"

Đúng lúc này, người ngồi ghế phụ bên cạnh tài xế phát hiện cửa kính ở trước mặt có một dấu tay màu đen.

Vì thế người ngồi ghế phụ bảo tài xế dùng cần gạt nước để lau, tài xế làm theo, kết quả là khi lau xong cũng không thấy thay đổi gì.

Người ngồi ghế phụ còn tưởng là do bên trong xe, vì thế trực tiếp nhổ nước bọt để lau, chắc là vừa mới xuất hiện đây mà, dấu tay đen kia "Vèo" một cái rụt sang bên cạnh.

Người ngồi ghế phụ sững sờ tại chỗ, cái tay đang làm hành động lau chùi dừng lại run rẩy.

Anh ta muốn nói điều gì đó với tài xế , vừa quay đầu thì đã nhìn thấy trên cửa kính bên kia của tài xế bị dán vô số cái dấu tay đen, hơn nữa tất cả đều đang cào, không tiếng động nhúc nhích.

Sắc mặt người ngồi ghế phụ vô cùng kỳ quái, không chỉ tái nhợt, còn thở hổn hển, đôi mắt kia trừng đến mức như có thể rơi ra khỏi hốc mắt ngay lập tức.

Tài xế cảm thấy hoảng loạn ở trong lòng, nhưng nhìn qua cửa kinh bên cạnh mình, thì không có cái gì cả.

Nên xít tới chạm vào người ngồi ghế phụ: "Anh đang làm gì vậy? Anh muốn dọa chết tôi đúng không?

Người ngồi ghế phụ nuốt một ngụm nước miếng: “Hồi nãy, hồi nãy có……”

Lia ánh mắt đến kính chiếu hậu, người ngồi ghế phụ không nói nên lời, trực tiếp gằng giọng kêu lên.

Tài xế sợ tới mức run rẫy, đang muốn mắng vài câu, ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, đột nhiên tay lái bị trượt lao ra ngoài.

Trong kính chiếu hậu, chỉ thấy phía sau của ba vị hành khách bị bao trùm bởi những bóng đen dày đặc, bởi vì bên trong xe không bật đèn , cho nên ba người hành khách kia không có phát hiện ra.

Nhưng tài xế và người ngồi ghế phụ đã nhìn thấy, hình người đen kịt dù là ở ban đêm cũng có thể nhìn ra, những cái bóng đen đó ngập tràn khắp thùng xe, bọn họ mang theo bóng đen đi suốt một đoạn đường!

Tài xế và người ngồi ghế phụ trong nháy mắt ý thức được vì sao đèn xe của mình không sáng, vì sao dấu tay màu đen không xóa được, vì sao... Những chiếc xe phía sau lại biến mất.

Bởi vì đã nhìn thấy mấy cái bóng màu đen đó ở sân bay, thì ra chúng nó vẫn còn sống. Chúng nó không những theo lên cùng, mà còn cắn nuốt hết xe này đến xe khác!

Hành khách từng dùng kính viễn vọng nói mình đã nhìn thấy người sống, nhưng chắc thứ anh ta nhìn thấy không phải là người sống, mà là bóng đen có thể di chuyển.

Những bóng đen này di chuyển trong đống đổ nát, xuyên qua màn đêm, còn ở sân bay bí mật quan sát những người sống đang ở trên máy bay, bọn chúng định làm cái gì?!

Những hành khách đã an toàn đi đến thị trấn nhỏ bắt đầu khuân vác vật tư, đồng thời bọn họ cũng tìm kiếm xung quanh các thiết bị để liên lạc với thế giới bên ngoài.

Trên tầng hai của khách sạn, người chơi vệ sĩ Chung Minh Lãng sờ đầu của mình, dáng vẻ có chút hung dữ lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Cậu nói là có một cái bóng đen đang đi theo cậu, không chỉ điên cuồng liếʍ tấm kính mà cậu đã dán vào, còn làm mấy việc với cậu.... giở trò đồϊ ҍạϊ với cậu, làm những chuyện tục tĩu đó hả?"

Lâm Kiều cảm thấy xấu hổ gật đầu, Chung Minh Lãng nhìn vào mắt đại lão Nham Đình: "Tiểu thiếu gia, đây là tầng hai, người kia có thể bay lên được sao?

“Ngu ngốc.” Lâm Kiều mắng: “Chung Minh Lãng là ngu ngốc! Vô cùng ngu ngốc!”

Chung Minh Lãng nhận thua đầu hàng: "Được rồi được rồi, tôi là đồ ngu ngốc."

Sắc mặt của đám người âu phục đen khác cũng mang theo ý cười như có như không, ánh mắt nhìn Lâm Kiều vẫn luôn ẩn nhẫn không dám lộ liễu như vậy, nhưng lại mang theo một chút ái muội.

Nhưng bọn họ không dám để cho Nham Đình phát hiện, có hai vệ sĩ sờ sờ súng lục, rồi tiếp tục thu thập.

Nham Đình xoa xoa mặt Lâm Kiều: "Theo sát tôi"

"Tiên sinh cũng không tin tôi hả?" Lâm Kiều đáng thương vô cùng, ý đồ muốn được công nhận.

Diện mạo của Nham Đình luôn làm cho người khác có cảm giác nguy hiểm, khác với sự hung dữ của Chung Minh Lãng, vẻ nguy hiểm của Nham Đình mang theo một loại cảm giác máu lạnh .

Diện mạo của anh so với Chung Minh Lãng thì tin xảo hơn rất nhiều, đường nét trên khuôn mặt của Chung Minh Lãng theo hơi hướng nam tính, đẹp và chói mắt như ánh mặt trời, của Nham Đình thì có vẻ âm trầm lạnh lùng.

Cho nên khi anh nhìn Lâm Kiều, Lâm Kiều luôn có cảm giác như bị nhìn thấu tất cả, nhưng Lâm Kiều vẫn nhỏ giọng lặp lại nói: "Tiên sinh, ngài cũng không tin tôi sao?"

"Tin." Nham Đình cuối người: "Cho nên hãy theo sát tôi, đừng để ai hay bất cứ thứ gì có thể khi dễ em."

Lâm Kiều cảm thấy lời này có ý ám chỉ gì đó, nhưng tin tức trước mắt quá ít, suy nghĩ chưa ra.

"Chụt." Một cái, Lâm Kiều hôn Nham Đình: "Tiên sinh thật sự rất đẹp trai."