Chương 10: Có phải anh ấy đã phát hiện ra rồi đúng không?

Lâm Kiều nhìn thấy khẩu súng trong tay người chơi bác sĩ, muốn đối phương ném nó qua đây.

Còn chưa kịp mở miệng thì cửa sổ xe đã bị đập vỡ từ bên ngoài, giọng nói trầm thấp của Nham Đình mang đầy ý tức giận: “Cúi đầu.”

Lâm Kiều ngoan ngoãn hạ đầu xuống, vừa dứt lời thì một giây tiếp theo, viên đạn sượt qua tai Lâm Kiều rồi nổ tung ở sau đầu, trước khi Lâm Kiều kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng la của bóng đen phía sau.

Giống như là một loại âm thanh báo động nào đó vang lên ầm ầm, mà cũng giống như một sinh vật hình người đang gầm rú, thứ âm thanh này vang vọng trong l*иg ngực, dày đặc và vẩn đυ.c.

Lâm Kiều lập tức xoay người chộp lấy khẩu súng của người chơi, nhắm về phía sau bắn vài phát.

Sau khi Black Graffiti hình người bị đánh tan thì liền ngưng tụ lại chỉ trong nháy mắt nhưng di chuyển chậm chạp hơn rất nhiều, tuy nhiên nó hơi khó chịu trước sự phản kháng của Lâm Kiều, cố chấp lao về phía Lâm Kiều mặc kệ Nham Đình vẫn đang nổ súng.

Người chơi bác sĩ nhận ra có điều gì đó không ổn, mở cửa rồi chạy nhanh ra ngoài, nhưng không nghĩ đến việc kéo người theo, thậm chí tốc độ đóng cửa còn rất nhanh, dẫn đến việc Lâm Kiều không thể đi ra ngoài, bị túm tóc lại đè xuống chỗ ngồi.

Súng có tác dụng chống lại bóng đen, nhưng chỉ có thể làm chậm tốc độ ngưng tụ của chúng nó, nhất định phải có thứ gì đó có thể đối phó với chúng, ánh sáng!

Lâm Kiều có mang theo bên người một chiếc đèn pin, cậu sờ đến phía sau rồi lật tay chiếu nó qua đó, nhưng Nham Đình lại lớn tiếng nói: “Không được chiếu!”

Lúc Nham Đình nói thì đã muộn, ánh đèn pin của Lâm Kiều chiếu sáng toàn bộ toa xe.

Nham Đình đang lên tiếng ngăn cản ở bên ngoài cũng đồng thời mở cửa lao tới, anh kéo bóng đen kia lôi ra khỏi xe.

Lúc này Lâm Kiều mới nhận ra Black Graffiti hình người bị ánh sáng chiếu vào thì tốc độ phục hồi sẽ nhanh hơn, màu sắc cũng trở nên đen sẫm, nên cậu nhanh chóng tắt đèn, xuống xe hỗ trợ.

Bóng đen bên kia lợi dụng tia sáng này tăng sức mạnh lên rất nhiều, sau khi bị Nham Đình bắt được thì trực tiếp bao vây từ dưới lên trên, đạn cũng không thể làm nó chậm đi bao nhiêu.

“Đừng tới đây.” Đôi mắt nhạt màu của Nham Đình khác hẳn với người thường khi ở trong màn đêm, giọng nói của hắn lạnh nhạt nhưng mang đầy sát khí.

Giống như sợ sẽ dọa đến Lâm Kiều, nên lại nói thêm: "Ở yên chỗ đó đừng cử động."

Anh đang đợi bóng đen bao trùm lấy mình, chỉ mới nói hai câu, thời gian ước chừng ba bốn giây, Nham Đình trực tiếp giơ súng bắn về phía mình.

Graffiti hình người không ngờ rằng con người này lại có thể tàn nhẫn như vậy, bắn năm sáu phát cũng không chớp mắt, chợt nhận ra rằng mình đã gặp phải một đối thủ khó nhằn.

Bóng đen chật vật bỏ chạy, lại bị đánh đến mức phân tán hơn một nửa.

Nham Đình đánh vào bên trái của cơ thể mình, nhưng phần thân dưới của bóng đen đã biến mất, cũng không biết tên Black Graffiti lưu manh này đang dùng tư thế gì để quấn lấy Nham Đình.

"Nham Đình!" Lâm Kiều hét lên, đi đến đỡ lấy người.

Nham Đình đang chảy máu, quần áo và da thịt trên người anh bị Black Graffiti hình người ăn mòn, bởi vì nguyên nhân đã tự bắn mình, mặc dù tất cả đều đã rơi vào bóng đen.

Nhưng mà sức mạnh của viên đạn cũng không giảm, có viên đạn bắn vào cơ thể Nham Đình, khả năng đã làm tổn thương nội tạng rồi.

[Chậc.]

Lâm Kiều không chú ý đến phản hồi của hệ thống, cậu đang nghĩ nếu không phải tại mình bật đèn pin lên, nếu không phải vì muốn cứu mình, Nham Đình cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.

"Tách tách" Nước mắt của Lâm Kiều rơi xuống không ngừng, cậu vừa khóc vừa sơ cứu cho Nham Đình, xé rách áo sơ mi của mình để băng vết thương cho đối phương.

"Rất xin lỗi." Lâm Kiều run rẩy, ở bên cạnh xin lỗi liên tục: "Xin lỗi..."

Nham Đình vẫn cố hô hấp đều đều trong bóng tối, anh quan sát Lâm Kiều, thấy cậu khóc quá dữ, nên giải thích: "Tôi không sao."

Lâm Kiều vẫn đang khóc, mang theo cảm xúc ý nghĩ phát tiết ở trong đó.

Vì Lâm Kiều đang khóc thút thít, nên Nham Đình cố tình ở lại trong xe thêm một lúc, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Chẳng bao lâu sau anh đã ra ngoài chỉ huy mọi người, cố gắng đẩy lùi bóng đen, thoát khỏi vòng vây.

Nham Đình là một nhà lãnh đạo giỏi, anh đủ bình tĩnh và đủ máu lạnh, sẽ không dừng lại vì bất cứ một ai.

Những hành khách nên bỏ lại thì sẽ bỏ lại, còn những người không tuân theo mệnh lệnh thì Nham Đình sẽ không quản nhiều.

Các hành khách cũng mắc lỗi tương tự như Lâm Kiều, khi cố dùng đèn pha để chiếu sáng đẩy lùi bóng đen.

Sau khi nghe Nham Đình nói ánh sáng sẽ làm cho bóng tối mạnh mẽ hơn, các hành khách vẫn không tin.

Ánh sáng mang lại cho con người cảm giác an toàn, bọn họ không muốn từ bỏ thứ ánh sáng duy nhất này.

Nhưng rất nhanh những người chơi đã phát hiện ra lời Nham Đình nói chính là sự thật, người chơi vệ sĩ suy sụp nói: "Mẹ nó! Tắt đèn đi! Mấy người mau tắt đèn cho ông, ai bật đèn nữa thì ông đây sẽ gϊếŧ tên đó trước! "

Nữ tình nhân kéo váy lên buộc ngang eo: “Bây giờ hãy cố đừng xung đột với NPC.”

Một phần cánh tay của cô gái nổi tiếng trên mạng đã bị ăn mòn, cô ấy đang bảo vệ người chơi tiếp viên hàng không luôn khóc thút thít kia.

Người chơi Tông Phát Nam chọn ở lại trên máy bay không đi theo, cũng không biết người chơi bác sĩ đang trốn ở đâu.

Còn lại người chơi kỹ sư thì đang suy sụp, sau khi bị một bóng đen bao chùm thì anh ta đã vất vả giãy dụa và cuối cùng cũng thoát ra được, rồi bắt đầu rơi vào trạng thái hốt hoảng.

Lâm Kiều bắn súng từ cửa sổ xe, cậu không dám trực tiếp ra ngoài vì sợ bị OOC, chỉ có thể dùng biện pháp này để giảm bớt gánh nặng cho mọi người.

Lâm Kiều không có nhiều đạn, khi băng đạn của cậu không còn rớt được viên nào nữa, cửa kính xe bên cạnh đột nhiên mở ra.

Thì ra là cậu bé tóc vàng đang ngồi ở bên trong, thằng nhóc ném một hộp đạn cho Lâm Kiều, hàm ý không rõ nói: "Anh trai thật là giỏi."

Mẹ của cậu bé tóc vàng đang quan sát tay cậu, mỉm cười với Lâm Kiều sau khi nhìn thấy hành động của cậu bé.

Hệ thống không có nhắc nhở chuyện Lâm Kiều OOC đã bị trò chơi phát hiện, vì vậy Lâm Kiều càng táo bạo hơn, trốn trong xe để nạp băng đạn.

Bởi vì vị trí tốt, nên Lâm Kiều có thể nhìn thấy được tình hình chung quanh, một số hành khách nhận thấy bóng đen ở đây quá mạnh, vậy mà dám cố tình dẫn dụ tụi nó đi về hướng của đám người Nham Đình.

Lâm Kiều đứng dậy nhắm chuẩn, "Bằng bằng vài phát" Trực tiếp đập vỡ đèn xe của đối phương.

Khung cảnh trở nên tối tăm trong nháy mắt, tiếng chửi bới của hành khách vang lên liên tục.

Lúc này, Nham Đình lợi dụng đêm tối phun ra ngụm máu tươi.

Lâm Kiều nhìn thấy thì lập tức chạy tới đỡ người, Nham Đình mở miệng nói: “Vào bên trong xe.”

Lâm Kiều đưa người lên tới trên xe, Nham Đình đột nhiên hỏi: “Lái xe được không?”

Lâm Kiều sửng sốt, Nham Đình nói thẳng: "Lên ghế điều khiển lái xe đi, trước khi đi nhớ bấm còi ba lần, tôi sẽ chỉ đường cho em."

Lâm Kiều mím môi ngoan ngoãn đi qua lái xe, Nham Đình khẽ nhấp ếch hầu, giọng hơi khàn khàn: “Tôi có biết một con đường khác.”

Nhất thời trong đầu Lâm Kiều có rất nhiều suy nghĩ, nhưng điều đầu tiên làm là vội vàng bấm còi, lái xe đi ra ngoài.

Lâm Kiều nhịn không được hỏi hệ thống: " Có phải Nham Đình có gì đó không đúng lắm phải không? Có phải anh ấy đã phát hiện ra tao không phải là NPC đúng không?"

Hệ thống: [Ừ.]

"Vậy tao đã bị trò chơi phát hiện rồi hả?"

[Vẫn chưa.]

Lâm Kiều thắc mắc đầy một bụng, giống như một đứa bé tò mò: "Vậy..."

[Tập trung lái xe đi.]

Lâm Kiều chỉ có thể kìm nén suy nghĩ, dựa theo chỉ dẫn của Nham Đình lái xe chạy đến sân bay.

Khi nhận được tín hiệu đám người âu phục đen đang ở phía sau nhao nhao bước lên xe, bọn họ khiêng cơ trưởng lên, mang theo một xe vật tư rồi lái đi.

Người chơi vừa nhìn thấy liền nhanh chóng đuổi theo, vệ sĩ Chung Minh Lãng lôi người chơi trốn dưới gầm xe ra ném vào trong xe, nữ tình nhân dẫn theo những người chơi khác chen chúc vào xe tải vật tư.

Còn lại người chơi kỹ sư điên điên khùng khùng thì leo vào trong xe của mấy vị hành khách khác, mấy vị hành khách thấy nhóm người Nham Đình đang rời đi, lập tức lo lắng.

Bọn họ tranh giành xe, tấn công lẫn nhau, còn nếu mình không đi được thì cũng không muốn để người khác đi.

Rõ ràng bóng đen đã bị đẩy lùi, mọi người đều có thời gian lên xe, nhưng trên thực tế những xe có thể chạy ra cũng không được bao nhiêu chiếc.

Lâm Kiều cầm vô lăng, nhưng dưới đùi lại truyền đến một loại cảm giác vặn vẹo quen thuộc.

Một bóng đen hình người nào đó hiện ra từ trên ghế, tay của nó chậm rãi thò vào bên trong quần áo của Lâm Kiều, tận hưởng sự run rẩy của cậu.

Nhưng ngay sau đó bóng đen lại ngây người, bởi vì con người rụt rè này không tránh khỏi việc bị nó liếʍ liếʍ, trái lại còn vươn ra ngón trỏ, vẽ vòng tròn trên cánh tay của bóng đen.