Chương 7: Muốn đi theo tiên sinh làm một cái đuôi nhỏ

Những người chơi đều không có cảm giác kinh ngạc chút nào,, nam tình nhân này không chỉ là một NPC bình hoa mà còn là một thánh mẫu, rõ ràng là một đồng đội heo luôn cản trở người khác.

Lần trước khi Nham Đình giải thích sự thật, nam tình nhân đã ngu ngốc thử hỏi có muốn nói cho hành khách biết không, sau khi nhận được lời từ chối nhưng đến chết vẫn không biết hối cải là gì, dùng cái lòng tốt dư thừa để gây rắc rối cho mọi người.

Người chơi nữ tình nhân tức giận nói: "Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy? Muốn chết thì cũng đừng có lôi theo tất cả chúng tôi!"

Những người chơi khác không dám lớn tiếng chất vấn là bởi vì thiết lập của họ, nhưng trên khuôn mặt của họ đều mang theo bức xúc.

Ngay cả người chơi kỹ sư đang suy sụp cũng nhỏ giọng nói: "Phải làm cái gì, phải làm cái gì bây giờ? Tất cả là do thằng nam tình nhân đó, vậy, kế hoạch của chúng ta vô dụng rồi có đúng không? Mọi người đều sẽ chết ở đây có đúng không..."

"Được rồi." Vệ sĩ Chung Minh Lãng xoa xoa cái trán, yêu cầu Tông Phát Nam giải thích tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Tông Phát Nam giận dữ nhìn những người chơi : "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, ngay vừa rồi khi đang ở khoang thương gia, cái thằng nhóc tóc vàng đó đã trốn ở phía dưới nghe lén."

"Còn cái thằng bán mông ẻo lả kia thấy được mà cũng không quản, còn trợ giúp giấu người."

Sau khi Lâm Kiều uống rượu xong thì lập tức đi ngủ, lúc mọi người rời đi thì cậu bé tóc vàng mới đó mới chạy về khoan phổ thông.

Tông Phát Nam cứ khăng khăng người nói là cậu bé tóc vàng ấy, mẹ của cậu bé tóc vàng lắc đầu liên tục.

Sắc mặt cô ta tái nhợt và sợ hãi, giọng nói cũng trở nên chói tai: "Chúa sẽ trừng phạt anh, anh đừng có mà nói bậy nói bạ, con của tôi không có nói cái gì hết, rõ ràng là anh..."

"Tao thì sao? Mày cứ hỏi những hành khách khác xem là ai đã nói như vậy? Cái con đàn bà ngoại quốc đáng chết như mày la hét cái gì, có tin ông đây chỉ dùng một tát là đánh chết mày hay không!"

Tông Phát Nam cắt ngang cuộc tranh luận của đối phương, rõ ràng là đang chột dạ.

Người chơi vệ sĩ trầm ngâm, anh ta biết là do Tông Phát Nam đang giở trò quỷ, nhưng nếu vạch trần bây giờ thì sẽ phải thiếu đi một người chơi.

Lâm Kiều cúi đầu, cả người đều run rẩy, cậu nắm lấy áo khoác trên người mình: "Tôi... tôi có nhìn thấy cậu nhóc đó, đều là lỗi của tôi."

"Cậu nhóc vẫn còn nhỏ, nó nó nó không hiểu cái gì cả, sẽ không ai nghe nó nói đâu."

"Khi tôi nhìn thấy cậu nhóc đó, nó đang cầm một viên kẹo, chính là viên mà Chung Minh Lãng đã đưa cho tôi... nhưng lại bị tiên sinh ném đi, cậu nhóc chỉ muốn nhặt viên kẹo."

Nước mắt tí tách rơi ở trên áo khoác, để lại dấu vết bị thấm vào.

Lâm Kiều dùng cổ tay áo lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, bởi vì đã khóc, mũi và khóe mắt toàn là màu hồng phấn nhàn nhạt: "Thực sự xin lỗi."

Ngay cả cách tranh luận cũng không biết, bây giờ còn thay cậu bé tóc vàng kia nói chuyện.

Nữ tình nhân châm chọc: "Nói xin lỗi thì có tác dụng gì à? Có phải còn muốn nói giá như Chung Minh Lãng không cho cậu kẹo, giá như tiên sinh không vứt đi, thì cậu nhóc kia cũng sẽ không tới đây?

Vừa dứt lời, Lâm Kiều lắc đầu liên tục: "không phải, tôi không có ý trách móc tiên sinh và Chung Minh Lãng.”

Nham Đình ôm vòng eo của Lâm Kiều rồi ấn cậu vào lòng ngực của mình: "Đừng khóc, không cần phải sợ, tôi biết đó không phải là lỗi của em."

Nữ tình nhân sửng sốt trợn mắt lên nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị thứ này liên lụy đến chết."

Nham Đình dùng ánh mắt không có thiện cảm nhìn nữ tình nhân, đôi mắt nhạt màu như loài rắn làm cho người chơi nữ tình nhân sởn gai óc, nên không dám chỉ trích thêm cái gì nữa.

Nham Đình kêu người mặc âu phục đen lôi Tông Phát Nam ra, vết bầm vì bị đánh đập lúc nãy của Tông Phát Nam hơi đau: "Tụi bây đừng tới đây, tụi bây tính làm cái gì? Con mẹ nó người yêu của mình gây phiền toái thì không nói, mà lại muốn châm lửa lên người của tao? Có bản lĩnh thì đấu một chọi một với tao đi."

Lâm kiều đem cái đầu nhỏ lông xù đang ở trong lòng ngực của Nham Đình ra ngoài, cậu e ngại nhìn mọi người. Không biết phải làm sao.

"Hệ thống." Lâm Kiều phun tào ở trong đầu nói: "Mấy người chơi này thật là ngu ngốc."

"Gợi ý vô cùng rõ ràng như vậy, tại sao lại không sao không nhìn ra chứ?"

[Có người ngu xuẩn, có người không muốn phe của người chơi bị ít đi, có người thì lại chỉ muốn tìm niềm vui.]

Nham Đình buông Lâm Kiều ra, nhưng Lâm Kiều giống như cái đuôi nhỏ, Nham Đình đi tới đâu hắn liền đi theo tới đó.

Sau khi đám người âu phục đen hành hung Tông Phát Nam xong thì ấn xuống mặt đất, Nham Đình ngồi xổm xuống lấy dao găm ra.

Làm trò trước mặt tất cả các hành khách, anh chặt đứt hai ngón trên bàn tay trái của Tông Phát Nam: "Thứ nhất, mày biết chuyện của Kiều Kiều và cậu nhóc đó, cho nên mày cũng đã nhìn thấy tất cả."

Nếu Lâm Kiều vì thấy có lỗi nên biết chuyện mà không báo, thì Tông Phát Nam cũng không tính.

"Thứ hai, liệu sẽ có hành khách tin lời của một đứa trẻ mười một tuổi nói không đây?"

Chỉ sợ mọi người cho rằng đứa trẻ này đang nói bậy, căn bản là không có khả năng kích động được tâm tình của nhiều hành khách như thế.

"Cho nên việc này là do mày làm". Nham Đình lấy ra khăn tay lau vết máu trên dao găm, rồi anh đứng dậy dẫm lên miệng vết thương của Tông Phát Nam.

Tông Phát Nam mạnh miệng, âm thanh phủ nhận liên tục bị thay thế bằng tiếng kêu rêи ɾỉ đau đớn.

Nham Đình dùng dao găm chỉ vào hành khách một cách tùy ý : "là kẻ nào nói cho mấy người biết?"

Đám hành khách kia sợ hãi, run run rẩy rẩy nói: “Là là là Tông Phát Nam, chính là gã nói cho chúng tôi biết, nhưng gã yêu cầu chúng tôi nói là do cậu nhóc tiết lộ ra."

"Mọi chuyện không liên quan đến tôi, từ đầu đến cuối tôi cũng không tin vào cái gì mà mặt trời bị biến dị !"

Mấy người chơi khác cũng kịp phản ứng lại, thì ra kẻ tiết lộ bí mật không có quan hệ gì với Lâm Kiều, trái lại là do người chơi Tông Phát Nam làm lộ.

Nhìn cái cậu nhóc đang run rẩy trong vòng ngực của mẹ, nếu như người chơi gặp phải tình huống này, thật sự sẽ dám kêu đám người âu phục đen đánh chết đứa bé thật sao?

Đúng lúc này chỗ thông báo của máy bay phát ra âm thanh của cơ trưởng: "Kính thưa các quý ông và quý bà, chuyến bay lần này đã đến mục tiêu tạm thời là sân bay của Iceland XBD."

"Hãy tắt đèn tính hiệu ở đai an toàn, xin đừng đi lại xung quanh, hay đứng dậy hoặc mở kệ để hành lý để lấy đồ."

"Trong lúc rơi xuống sẽ sinh ra xóc nảy, hãy thắt chặt dây an toàn, và.... chúc mọi người bình an."

Sắc mặt của Nham Đinh căng thẳng: "Cứ theo kế hoạch mà làm."

Đến cả thắc mắc của hành khách cũng chẳng có ai giải thích, bọn họ có thể chọn tin tưởng, hoặc cũng có thể lựa chọn không tin.

Điều kì lạ là Nham Đình không hề ra lệnh cho mấy người hành khách làm cái gì, mà lại nhét Lâm Kiều vào chỗ ngồi rồi tự mình thắt dây an toàn cho cậu.

Lâm Kiều nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, tôi có thể giúp được cái gì không?"

Nham Đình vươn tay dụi vào khóe mắt của Lâm Kiều, tựa như đang do dự nhưng cũng giống như đang giãy giụa.

Lâm Kiêu ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Nham Đình, Nham Đình giống như hơi hưng phấn, lập tức thu hồi cánh tay lại: "Em đi theo tôi."

Khi máy bay hạ xuống Lâm Kiều sẽ bị đau tai, cậu nhẫn nại nhắm mắt lại, cho đến khi nghe thấy tiếng hét phát ra từ khoang phổ thông.

"Nhìn kìa! Chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa sổ vậy?"

"Chẳng lẽ những thứ bọn họ nói đều là thật hả?"

"Không thể nào! Tôi phải xuống máy bay để xem thử, tôi phải gọi cho bà xã của tôi."

Sau khi máy bay hạ xuống một độ thấp nhất định thì có thể nhìn được tình hình gần đó của sân bay qua cửa sổ, Lâm Kiều cũng không nhịn được mà mở to mắt nhìn lén.

Chỉ thấy trên mặt đất ngoài cửa sổ là ánh lửa cao ngút trời, không ít chỗ dính đầy khói, không có một ánh đèn nào, chỉ có ánh sáng của lửa.

Lúc sắp tiếp cận mặt đất thì trùng hợp có một vị hành khách mang theo kính viễn vọng, anh ta như đã nhìn thấy cái gì đó, kích động nói: “Cái gã tên Tông Phát Nam đó đã lừa chúng ta, trên mặt đất có người! Tôi nhìn thấy có người, có người đang đi ở trên mặt đất!”

"Có người sống thì sẽ chứng minh không có việc gì, ít nhất sẽ không có chuyện gì mà mặt trời bị biến dị."

"Nói không chừng là do nhiệt độ tăng lên nên mới gây ra cái tai nạn gì đó, chạy trốn trên mặt đất vẫn tốt hơn là ở trên máy bay một chút."

Đám người hoan hô lên, sau khi máy bay dừng lại ổn định trên đường băng, hầu hết các hành khách đều lựa chọn đi xuống xem tình hình như nào.

Ngay cả người chơi cũng tò mò: "Cần phải chạy về hướng tây, hay là cứ trốn trên máy bay đây?"