Chương 12: Tôi bằng lòng để cho ngài ấy sử dụng

“Ông nói bậy cái gì đó?” Người chơi nữ tình nhân tức giận phản bác, nguyên nhân cô ta và Chung Minh Lãng ở cùng nhau vì đều là người chơi, làm gì đáng khinh như lời Tông Phát Nam nói.

Nhưng nữ tình nhân không có cách nào giải thích với nhóm NPC, chỉ có thể nuốt quả đắng xuống, trông giống như là giấu đầu lòi đuôi.

Tông Phát Nam khıêυ khí©h không thành công, Nham Đình khoác một lớp áo khoác, bên trong là da thịt lõα ɭồ, miệng vết thương được quấn bằng băng vải làm từ áo sơ mi của Lâm Kiều.

Máu đỏ làm băng vải ướt sũng, Nham Đình dựa vào ghế, cổ áo rộng mở, vết máu chưa khô theo hình dáng cơ bụng và cơ ngực chảy xuống.

Anh nghịch súng ống trong tay, gương mặt trắng bệch do mất máu quá nhiều lộ ra một nụ cười lạnh lùng: “Bọn họ không nghe lời tao, chẳng lẽ nghe lời mày?”

“Cho dù là bất cứ chuyện gì xảy ra thì người của tao, chuyện đầu tiên phải làm là loại trừ nhân tố không ổn định, cũng chính là mày.”

Nghe xong những lời này, Lâm Kiều ở bên cạnh Nham Đình ngẩng đầu nhỏ đánh giá đám người âu phục đen đó. Thì ra, những tên côn đồ cũng mặc đồ tây.

Âu phục đại diện cho nền văn minh nhưng không mang lại cho bọn họ sự thanh lịch và tinh tế, mà trông giống như con thú đội lốt người.

Bởi vì chuyện xảy ra ở trấn nhỏ, yếu tố kí©h thí©ɧ đám người âu phục đen trịch thượng tăng vọt, lòng hung hãn của mỗi người đều khơi dậy.

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Kiều càng ngày càng lộ liễu hơn trước kia, thậm chí sau khi nhận ra tầm mắt của Lâm Kiều họ còn nhìn qua trần trụi hơn, không được tự nhiên nuốt khan.

Những người có thể làm vệ sĩ cho Nham Đình đều không phải là người tốt, bọn họ đều là một đám sói độc, chỉ khi ở bên Nham Đình mới trở nên giống một con chó.

Tông Phát Nam tự cho là hành động của mình rất thông minh, nhưng thật ra rất ngu xuẩn.

Nhìn thấy Nham Đình nói gì vệ sĩ cũng nghe nấy, nên nghĩ bản thân cũng lợi hại giống như Nham Đình có thể điều khiển được đám vệ sĩ.

Nguy cơ tận thế trước mắt, mối quan hệ con người với nhau đã sụp đổ, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, đặc biệt là sự cân bằng giữa Nham Đình và các vệ sĩ.

Nếu Nham Đình ở đây, những người chơi chỉ cần nghĩ cách làm sao có thể hợp tác với anh, cho dù phải đề phòng cũng là đề phòng mệnh lệnh của Nham Đình.

Nhưng một khi không có Nham Đình, những vệ sĩ còn lại không bị khống chế, giá trị vũ lực lại cao, mỗi người bọn họ ai cũng muốn thay thế Nham Đình làm lão đại, tất cả người chơi có thể chắc chắn khống chế được cục diện này không?

Lâm Kiều chỉ hy vọng những người chơi này có thể thông minh một chút, không bị kích động.

May mắn thay, hành khách và người chơi rốt cuộc cũng nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Vừa rồi bọn họ tưởng rằng mình có thể an toàn hơn sau khi giành được quyền lực, nhưng lại không suy nghĩ đến việc có thất bại hay không, an toàn hay sẽ dẫn tới càng nhiều nguy hiểm và hỗn loạn hơn.

Tông Phát Nam nói nhiều như vậy, nhưng Nham Đình chỉ nói mấy câu đã lật ngược được tình thế.

Không ai ủng hộ ý kiến Tông Phát Nam, ngay cả mấy cậu em NPC của Tông Phát Nam cũng đứng ra hoà giải.

Tông Phát Nam còn muốn nói gì đó, nhưng người chơi vệ sĩ kịp thời nói: “Thời gian không còn nhiều, thu thập vật tư xong thì chạy nhanh lên.”

Tông Phát Nam đành phải thôi, nhưng Lâm Kiều biết, đối phương sẽ không dễ dàng buông tha.

Khi người chơi cuối cùng ngồi xuống, máy bay bắt đầu cất cánh, có hành khách nhìn thấy thứ gì đó ngoài cửa sổ: “Từ từ! Từ từ đã! Bên ngoài hình như còn một chiếc xe!”

Tất cả hành khách đều quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẻ mặt các hành khách cũng đồng loạt thay đổi: “Đó là…… Trời ơi, mau kêu cơ trưởng tăng tốc nhanh lên! Tuyệt đối không thể chờ!”

“Chúng nó sẽ không đυ.ng vào đây đúng không? Tại sao Máy bay vẫn chưa cất cánh, bay lên! Mau bay lên đi!”

Lâm Kiều cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, xác thật là có một chiếc ô tô từ hướng bên cạnh đâm về phía máy bay, nhưng phía sau ô tô là những bóng đen dày đặc, chúng nó đuổi theo sau xe giống như một đàn cá dưới biển, che trời lấp đất, so với đêm tối còn dày đặc hơn.

Nhóm bóng đen không phải đuổi không kịp, mà là cố ý dùng một chiếc ô tô cuối cùng làm mồi nhử.

Nhưng hành khách trên ô tô không biết chuyện này, anh ta liều mạng bóp còi, máy bay cũng không dừng lại mà trực tiếp cất cánh.

“A a a!” Tất cả các hành khách còn sót lại trên ô tô tuyệt vọng rống lên một tiếng, âm thanh hỗn tạp này bị vùi lấp khi máy bay cất cánh.

Bóng đen nhận ra máy bay không có ý định dừng lại, lập tức gia tăng tốc độ nuốt chửng ô tô.

Chúng nó chồng lên nhau dày đặc, định khiến cho mình cao lớn hơn. May mắn máy bay đã tăng tốc, dường như cơ trưởng cảm nhận có thứ gì đang tới, tốc độ nhanh hơn.

Bóng đen lỡ mất dịp tốt trượt khỏi thân máy bay, giống như sóng biển dâng lên cao, rồi ngã xuống trở về.

Các hành khách phát ra một trận reo hò, đồng thời nghĩ lại mà sợ không thôi, may mắn bọn họ không phải đuổi theo máy bay.

Chờ máy bay thuận lợi di chuyển, Nham Đình dẫn mọi người lên khoang hạng nhất, người chơi bác sĩ cũng được gọi vào.

Nham Đình cần được chữa trị, người chơi bác sĩ bởi vì phải sắm vai nhân vật nên cũng có được kỹ năng tương ứng, sau khi anh ta chẩn đoán thì khó xử nói: “Không có quá nhiều thuốc mê, nhưng viên đạn bên trong cần phải lấy ra.”

“Lấy viên đạn ra sẽ dẫn đến xuất huyết, Nham Đình tiên sinh vốn đã mất máu quá nhiều, chắc là chúng ta không có túi máu, cũng không có cách nào ở trên máy bay tìm người thử máu.”

Vẻ mặt nữ tình nhân có chút thay đổi, ánh mắt đám người âu phục đen nhìn về phía hai người tình nhân.

Lâm Kiều nhận ra được điều gì đó: “Hệ thống……”

Hệ thống không nói nhiều lắm, giống như không hề tồn tại, nhưng chỉ cần Lâm Kiều gọi, đối phương nhất định sẽ đáp: [Ừm.]

Vì thế Lâm Kiều nâng cánh tay nhỏ của chính mình lên, nói với người chơi bác sĩ: “Dùng máu của tôi đi, tôi và tiên sinh cùng một nhóm máu.”

Người chơi bác sĩ hơi giật mình, người chơi vệ sĩ cũng vậy, nữ tình nhân lại thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng trách thẻ căn cước còn cố ý nhắc tới nhóm máu của cô ấy giống với Nham Đình, nguyên nhân chính là vì mục đích này sao?

Mặt trời biến dị, chạy trốn tận thế, cho dù mọi chuyện xảy ra bất ngờ Nham Đình cũng muốn mang theo hai người tình nhân này.

Những người chơi đã sớm nhận ra tính cách của Nham Đình không giống như “Khổ sở vì tình”, hiện tại mới hiểu được mục đích đối phương mang theo tình nhân là gì.

Nguyên lai là vì túi máu di động, nói không chừng nội tạng trên cơ thể tình nhân cũng rất khớp với Nham Đình.

Nghĩ lại những gì Tông Phát Nam vừa nói, những ánh mắt của vệ sĩ nhìn Lâm Kiều, cùng với phản ứng của vệ sĩ khi cậu nói truyền máu.

Chỉ sợ không chỉ đơn giản là “Túi máu di động”, “Nội tạng di động”? Cũng có thể là Nham Đình thưởng cho đàn em của mình, duy trì các mối quan hệ. Sinh, mê đạo cụ?

Lâm Kiều vẫn giơ cánh tay nhỏ bé trắng nõn của mình, thậm chí còn ngây ngốc gấp gáp nói: “Xin hãy dùng máu của tôi đi, tiên sinh là vì bảo vệ tôi nên mới bị thương, tôi bằng lòng để cho tiên sinh sử dụng tôi.”

Người chơi bác sĩ đẩy đẩy kính, dường như anh ta muốn nói gì đó với Lâm Kiều, nhưng vẫn là nuốt xuống, ngược lại hỏi Nham Đình: “Tiên sinh, ngài cũng nghĩ như vậy sao?”

Ánh mắt Nham Đình đảo qua người chơi nữ, Lâm Kiều lại kéo kéo Nham Đình: “Dùng tôi.”

“Dùng tôi đi.” Lâm Kiều đi tới ôm Nham Đình, nhưng bởi vì miệng vết thương nên không dám dùng lực mạnh: “Tôi bằng lòng.”

Nham Đình rũ mắt nhìn đỉnh đầu Lâm Kiều: “Dùng lượng máu nhiều, thân thể em sẽ chịu ảnh hưởng.”

Ở tận thế nếu mất đi sức lực, trở nên suy yếu, sẽ mất mạng.

“Tiên sinh nhất định sẽ bảo vệ tôi.” trên mặt nam tình nhân nhỏ lúc nói lời này đều là yêu thương, chỉ sợ thân thể tiên sinh của cậu không thể bảo đảm được.

Cuối cùng người chơi bác sĩ vẫn là lấy máu của Lâm Kiều, nữ tình nhân rất cảm kích, trong lúc Nham Đình điều trị, cô ta lấy quần áo từ nhu yếu phẩm của chính mình cho Lâm Kiều.

Là một cái áo lông màu hồng nhạt, trên mặt áo có hai chú mèo con rất dễ thương.

Lấy máu xong Lâm Kiều có chút buồn ngủ, ôm áo lông thay xong nghiêng người hỏi: “Có lấy quần áo cho tiên sinh không?”

Nữ tình nhân: “……”