Chương 11: Tụi bây không thèm à? Tao thèm muốn chết rồi.

Một vòng, hai vòng, ba vòng... xúc cảm đầu ngón tay chạm vào mềm mại tinh tế, như gần như xa, dường như nơi xẹt qua không phải là cánh tay, mà là đầu quả tim.

Lâm Kiều trở tay cầm lấy Black Graffiti rồi đan năm ngón tay lại, dán thật chặt với nhau, thoạt nhìn có vẻ Nham Đình ngồi ở phía sau nhưng không biết điều này.

Lâm Kiều cần tìm thứ gì đó vừa có khả năng sát thương vừa không để cho nhân vật bị OOC, cái bóng đen này cũng không tệ.

Đừng tưởng rằng trở lại trên máy bay là có thể an toàn, phải nhớ rằng Tông Phát Nam không có đi ra ngoài tìm vật tư, đối phương không phải là người an phận, ở lại trên máy bay nhất định sẽ nhân cơ hội làm chuyện gì đó.

Hơn nữa trong sân bay dày đặc toàn là bóng đen, tuy rằng đã bị người tìm kiếm vật tư dẫn đi hơn phân nửa, nhưng cũng có khả năng sẽ còn lưu lại bộ phận ôm cây đợi thỏ.

Sân bay rất nguy hiểm, nhưng nhất định phải đi, bởi vì tất cả mọi người phải tiếp tục lên máy bay để chạy trốn.

Mặt trời sẽ nhanh xuất hiện, không có thời gian tìm kiếm nơi có hầm chờ tị nạn, huống hồ trên thị trấn nhỏ có quá nhiều Black Graffiti, rõ ràng trên mặt đất là sân nhà của bóng đen.

Khi đoàn người tới sân bay thì quả nhiên đã bị chặn lại ở bên ngoài máy bay, dường như nơi này cũng đã trải qua một trận chiến khốc liệt.

Kính trong phòng chờ đã vỡ ra từng mảnh, đạn súng ở khắp nơi. Nhiên liệu máy bay bị đổ, các thùng chứa dầu bốc cháy.

Vài chiếc ô tô va chạm vào nhau cách đó không xa, có thể đã xảy ra một vụ nổ mạnh, linh kiện ô tô bị bay ra bên ngoài còn mang theo ngọn lửa vẫn chưa được dập chưa tắt.

Những bộ phận tay chân bị đứt đoạn còn lại của con người có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, thân thể chưa được tiêu hóa xong dường như vẫn còn ý thức, đang hơi run rẩy, cái bóng đen quỳ rạp trên mặt đất nhai thức ăn bị người cầm súng vừa trở về bắn cho tan biến.

Trên máy bay chỉ còn lại tám thanh niên trai tráng là con người, trái lại những người già yếu, phụ nữ và trẻ em khác đều không thấy bóng dáng.

Trong tám thanh niên trai tráng có ba người là vệ sĩ của Nham Đình, nói cách khác những hành khách còn lại tính cả Tông Phát Nam thì củng chỉ sống được năm người.

Tông Phát Nam cuối cùng cũng đạt được mong muốn trở thành “Người lãnh đạo”, gã ta dẫn theo bốn đàn em NPC đến chặn cửa lớn của cabin.

Tông Phát Nam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mấy người tụi tao đã bị tổn thất nặng nề, nếu không phải tụi tao ở đây, máy bay đã sớm bị những thứ đồ giống như vết sơn màu đen đó chiếm giữ hết rồi.”

“Đến lúc đó cũng không có bất kỳ người nào có thể lên máy bay, tụi tao bảo vệ máy bay cho nên không có đi ra ngoài thu thập vật tư, vì vậy tao cảm thấy để cho công bằng, chắc là tụi bây sẽ chia một phần vật tư đã kiếm được cho tụi tao, như vậy cũng không nhiều lắm đúng không?”

Toàn bộ những người chơi đi ra ngoài tim kiếm vật tư đều sống sót, trong chín người âu phục đen thì hai người đã chết nên còn lại bảy người.

Tất cả nhân viên đoàn phi hành cùng nhau đi ra ngoài đều chết ngoại trừ cơ trưởng, năm mươi hành khách đi theo đến thị trấn nhỏ chỉ có hơn hai mươi người trở về.

Tất cả mọi người chật vật không chịu nổi, tất nhiên sẽ không có tâm tư cãi nhau với Tông Phát Nam.

Hơn nữa mọi người không muốn lãng phí thời gian, muốn nhanh chóng lên máy bay để cất cánh, vì thế có không ít người đều ngoan ngoãn giao vật tư ra.

Nhóm của Nham Đình vẫn chưa đưa, vệ sĩ Chung Minh Lãng cùng với nữ tình nhân thuộc về phạm vi thế lực của Nham Đình nên cũng không cần đưa.

Về phần NPC cơ trưởng còn hữu dụng, Tông Phát Nam không có làm khó, còn lại những hành khách khác và người chơi đều bị lấy hơn phân nửa vật tư.

Đặc biệt là cậu bé tóc vàng và mẹ của cậu bé là "Cô nhi quả phụ", đã bị Tông Phát Nam lấy đi hai phần ba thức ăn và nước uống.

Cô gái nổi tiếng trên mạng không muốn đưa: “Ông bị bệnh à? Chưa tính tới việc ông thu những thứ đó của NPC, nhưng tại sao đồ của người chơi chúng tôi mà ông cũng thu?”

Tông Phát Nam không quan tâm nhiều như vậy: “Chúng ta đều là người chơi, nhưng hệ thống cũng không nói những người chơi cần phải bảo vệ lẫn nhau, mày lại không phải là bạn gái của tao, dựa vào cái gì mà tao phải nhường nhịn mày?”

Tông Phát Nam vừa nói vừa vỗ vỗ người chơi bác sĩ đang rụt rè hướng nội: “Mày nói đúng không? Quân Thư Dương.”

Quân Thư Dương lộ ra nụ cười nịnh nọt, sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần khϊếp đảm: “Đúng là như vậy thì phải, giữ máy bay rất vất vả, nên đưa một chút đồ để cảm ơn là việc làm đúng.”

Cô gái nổi tiếng trên mạng trợn trắng mắt: “Sao anh không có một chút cốt khí gì cả, khúm mún nịnh bợ, tiểu nhân nịnh nọt!”

Người chơi tiếp viên hàng không cũng không hài lòng nói: “Khi chiến đấu với những bóng đen ở thị trấn nhỏ kia anh ta cứ trốn tránh, ích kỷ.”

“Thực sự xin lỗi.” Người chơi bác sĩ lịch sự xin lỗi: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.”

Nhìn người chơi bác sĩ vâng vâng dạ dạ, thậm chí đối với bốn đàn em của Tông Phát Nam kia cũng cực kỳ nhường nhịn, hai người chơi nữ cũng không thể nói thêm cái gì nữa.

Sau khi Tông Phát Nam biết Nham Đình bị thương, tâm trí của của gã dao động.

Gã đếm số lượng thấy còn lại được hai mươi hành khách nam, vì thế tròng mắt loạn chuyển tính toán ở trong lòng.

“Lấy toàn bộ vật tư của những hành khách nam trả lại.” Lời đề nghị của Tông Phát Nam khiến mọi người phải ghé mắt qua.

Đàn em NPC hỏi: “Sao vậy, đồ đạc được bọn tôi cất kỹ hết rồi, tại sao lại trả lại? Còn không biết thời gian hạ cánh của lần sau là khi nào, không có đồ ăn thì sao được chứ?”

Tông Phát Nam động viên nói: “Đám cướp máy bay kia chắc còn lại khoảng chừng mười một người, những vật tư này đến trong tay bọn mình, mày xác định bọn mình giữ được?”

“Chúng ta là yêu cầu hợp lý cần thù lao chứ không phải cướp bóc, những tên cướp thật sự thì chẳng cần tao phải nói nữa, chắc mọi người đều biết là ai.”

“Ban đầu mọi người đều lo sợ bởi vì bọn họ có súng, nhưng bây giờ trong tay bọn mình cũng có súng.”

Các hành khách tìm được vũ khí từ thị trấn nhỏ, Tông Phát Nam thì cầm súng của vệ sĩ đã chết và vật cấm từ phòng giữ đồ của sân bay, trong phòng thay đồ của nhân viên công tác cũng tìm thấy súng.

“Bọn cướp này biết rõ về sự biến đổi của mặt trời nhưng không nói cho bọn mình biết, ngay cả việc cướp máy bay bọn nó cũng có thể làm, thì đừng nói đến vật tư.”

Đây thực sự là điều mà tất hành khách lo lắng, chủ yếu là những hành khách như bọn họ cũng muốn có quyền lên tiếng.

Lời nói của Tông Phát Nam vừa lúc cậy mở tâm tư của họ: “Tụi bây cũng nhìn thấy bóng đen kỳ lạ này, hiện tại là ngày tận thế. Cũng không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, những ngày như thế này chừng nào mới kết thúc.”

“Rất có khả năng mọi người đều ở trên máy bay trong một thời gian dài, tụi bây chấp nhận để cho bọn cướp áp bức không?”

Đúng vậy, ngày tận thế đã đến, tất cả mọi người còn chẳng có thể lo được cho bản thân mình.

Nhân cách xấu xa của con người đã hoàn toàn bị khơi dậy, lấy tình huống vừa rồi ở thị trấn nhỏ, có rất nhiều hành khách ích kỷ, làm hại người khác.

Nếu người không vì mình, thì trời tru đất diệt, sẽ không có quyền lên tiếng và ngồi máy bay, chẳng lẽ lần nào cũng phải ở sau mông Nham Đình cầu xin tha thứ sao?

Ngay cả mấy người chơi khác sau khi nghe xong lời này, lúc đầu có chút cau mày nhưng giờ lại dao động.

Người chơi đang phân vân có nên ủng hộ Tông Phát Nam giành quyên lên tiếng hay không, bởi vì như vậy người chơi sẽ có quyền chủ động, không cần phải nhìn mặt NPC để làm việc.

Thấy không khí xung quanh trở nên thú vị hơn, Tông Phát Nam chuyển sự chú ý sang những vệ sĩ còn lại của Nham Đình.

“Này các anh em, ngày tận thế đã đến, tụi bây không cần phải nghe lời Nham Đình nữa. Chẳng lẽ tụi bây còn trông cậy vào nó trả tiền lương cho tụi bây sao? Bây giờ có tiền cũng vô dụng đúng không?”

“Liều cả mạng sống để bảo vệ Nham Đình, đầu óc tụi bây có vấn đề sao?”

“Hơn nữa, tụi bây không muốn làm lão đại à?” Tông Phát Nam nói, nhìn Lâm Kiều đầy ẩn ý, ám chỉ nói: “Không muốn tự mình làm chủ rồi nếm thử hương vị tình nhân của lão đại?”

“Tụi bây không thèm sao? Tao thèm muốn chết rồi.”

“Tụi bây không thấy nữ tình nhân đó rất thất thức thời à? Nó vẫn luôn đi theo bên cạnh đội trưởng Chung Minh Lãng của tụi bây đúng không? Nói không chừng hai đứa nó đã sớm thông đồng với nhau từ lâu rồi.”