Chương 13: Hai người chúng ta có thể...

Đương nhiên không lấy, ngay cả áo lông cho Lâm Kiều cũng là áo nữ, sao có thể mang quần áo cho Nham Đình?

May mắn thay Lâm Kiều cũng không có ý hỏi thêm, nữ tình nhân thở phào nhẹ nhõm, có chút do dự khi nói: “Cậu cũng nên cẩn thận xíu, ý của tôi là sống lâu một chút.”

Nói xong, nữ tình nhân lại đưa cho Lâm Kiều một quả táo, cô lắc đầu đứng dậy rời đi, cảm thấy mình có chút buồn cười.

Đối phương chỉ là NPC mà thôi, cảm thấy chính mình phải không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cho dù đối phương thay mình hiến máu.

Cảm giác áy náy chợt lóe lên, rất nhanh liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lâm Kiều cắn một miếng táo, động tác nhai dừng lại, lặng lẽ nhổ vào thùng rác.

Mùi vị của quả táo không đúng, tuy rằng nhìn đầy đặn mọng nước, hồng hào và tươi ngon, nhưng cắn một miếng chẳng những không có bất kỳ mùi vị gì, mà còn giống như đang ăn giấy.

Cậu không thể xác định được là vị giác của mình có vấn đề hay là quả táo có vấn đề, may mắn thay Lâm Kiều không cần phải nghi ngờ quá lâu.

Tông Phát Nam hét lên, gã tức giận túm lấy cổ áo của một hành khách: “Đó chính là là trái cây mà mày đưa phải không? Mày cố tình lấy thứ này để lừa gạt tao chứ gì?”

Hành khách bị tóm vội nói: “Tôi tôi cũng không biết, tôi vừa mới ăn một miếng cũng thấy không có mùi vị gì.”

Những hành khách khác lúc này cũng mồm năm miệng mười bổ sung, nói: “Cái đó, kỳ thật của tôi cũng không có mùi vị gì, ăn ở trong miệng giống như là ăn hạt cát.”

“Thật kinh khủng, tôi còn tưởng mình bị biến dị, không chỉ trái cây không có vị, mà cả hamburger cũng không có vị gì.”

“Chẳng lẽ sao khi thức ăn bị mặt trời chiếu qua thì không thể ăn? Còn có thể lắp đầy bụng sao?”

“Tốt nhất là mọi người đừng ăn, ai biết được sau khi ăn nó sẽ có tác dụng phụ gì hay không, lỡ như bị biến dị luôn thì phải làm sao bây giờ?”

Các hành khách khác bắt đầu kiểm tra vật tư của mình, một số hành khách chỉ lấy chút ít thức ăn bình thường, thức ăn không có niêm phong và bảo quản trong bóng tối đều xảy ra vấn đề.

Chỉ có đồ hộp trong kho hàng, thịt trong hầm chứa đá, cùng một ít đồ đã qua xử lý thì vẫn có thể ăn được.

Một hành khách nào đó phát hiện đồ vật mình lấy được đều đã bị hỏng, rồi bật khóc lên, mọi thứ thành như vậy thì anh ta phải làm sao bây giờ? Dùng mạng để đổi lấy vật tư nhưng lại không thể ăn.

Những hành khách khác cũng không có ra tay giúp đỡ, lần sau dừng máy bay không biết là khi nào, thức ăn và nước uống toàn là vật phẩm bị khan hiếm.

“Trái cây của tôi rõ ràng là từ kho hàng lấy về, nơi đó không có khả năng bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, tại sao lại vẫn bị hư?” Sắc mặt của nữ tình nhân nghiêm túc, lời nói của cô ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người chơi khác.

Tông Phát Nam cũng tò mò nói: “Mày có chắc không? Có thể nhà kho đã bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, chỉ là do mày không phát hiện ra được thôi?”

Nữ tình nhân khẳng định nói: “Tôi chắc chắn nơi đó sẽ không bị ánh sáng chiếu vào, lúc ấy tôi còn tưởng chỗ đó là một nơi ẩn náu không tồi.”

Khi Tông Phát Nam đang định đặt câu hỏi, thì cơ trưởng bước ra từ khoang điều khiển, vẻ mặt của ông ta rất nghiêm nghị, nhưng không nói gì mà đi thẳng về phía đuôi máy bay nơi chứa những thùng nhiên liệu.

Tông Phát Nam vội vàng chạy tới: “Chờ đã, mày đang giấu bọn tao điều gì đúng không? Mày lại muốn một mình báo cáo cái gì cho Nham Đình?”

“Hơn nữa, có thể Nham Đình sẽ chết, mày còn cho rằng nó là lão đại sao? Có chuyện gì cũng nói cho mọi người biết, mọi người đều ở trên máy bay, tất nhiên có quyền được biết.”

Vẻ mặt của cơ trưởng khó xử, người chơi vệ sĩ thầm mắng Tông Phát Nam là một tên ngu xuẩn, muốn biết không thể hỏi sau lưng người khác sao? Lúc này tuyên truyền ra chỉ làm tăng thêm sự khủng hoảng.

Vấn đề lương thực khiến mọi người lo lắng, các hành khách khác nhất quyết không buông tha, bọn họ không muốn bị gạt nữa, rốt cuộc chuyện như thế nào cũng sẽ liên quan đến sống chết của mọi người.

Cơ trưởng không còn cách nào khác, chỉ có thể giải thích rằng: “Nhiên liệu của máy bay đã xảy ra vấn đề, máy bay luôn nhắc nhở nhiên liệu không đủ bay đến lộ trình tôi đặt ra, nó chỉ có thể bay một nửa đoạn đường rồi hạ cánh khẩn cấp, cũng có khả năng sẽ bay không đến một nửa.”

Chắc mỗi tấn dầu trong máy bay thì có thể đi được ba trăm cây số, trong tình huống lộ tuyến giả định mà dầu còn đầy, thì tại sao máy bay lại nhắc nhở nhiên liệu không đủ?

Sau khi cơ trưởng nói xong, có hành khách khác lập tức nói: “Có phải đám người âu phục đen kia không đổ đầy bình xăng không?

"Không phải.” Cơ trưởng phủ nhận nói: “Trên máy bay hiển thị lượng nhiên liệu, trọng lượng là chính xác, nhưng tốc độ tiêu hao thì không đúng.”

"Hơn nữa phần đuôi máy bay còn có nhiên liệu dư thừa, chỉ khi bình nhiên liệu đầy, thì lượng nhiên liệu dư thừa mới được tích trữ ở phía sau.”

Có lẽ Lâm Kiều đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, cậu cúi đầu nhìn quả táo, phỏng chừng nhiên liệu và quả táo đã bị thay đổi phần tử kết cấu bên trong, dẫn đến nhiên liệu không còn cung cấp năng lượng nữa.

Các hành khách còn đang suy đoán lung tung lộn xộn, có người nói đám người âu phục đen lúc đổ nhiên liệu đã trộn lẫn những thứ khác vào.

Có người thì cho rằng vẫn là bình xăng của máy bay đã xảy ra vấn đề, nói không chừng là đang bị rò rỉ dầu.

Lâm Kiều nhịn không được nói: “Năng lượng mặt trời làm cho thức ăn bị biến dị, vậy nó cũng có thể làm nhiên liệu bị biến đổi luôn đúng hay không?”

Giọng nói của Lâm Kiều không lớn, những người khác cũng không nghe được, chỉ có người chơi vệ sĩ Chung Minh Lãng là vẫn chú ý đến Lâm Kiều,

Ánh mắt của anh ta có chút phức tạp, chẳng những nghe được, mà rõ ràng còn nổi lên chút nghi ngờ.

Tiếng ồn ào của hành khách khiến Nham Đình đang đang được điều trị cũng nghe thấy, anh nhờ người chơi bác sĩ xử lý vết thương rồi bước ra ngoài.

Nham Đình mặc quần áo do đám người âu phục đen tìm thấy, kiểu dáng rất bình thường, ngoài ra còn có một chiếc áo lông, cổ cao màu đen, che kính mọi vết thương.

Ngoại trừ sắc mặt và đôi môi có chút tái nhợt, không thể nhìn thấy những vết thương nghiêm trọng, nhưng đối phương rõ ràng có chút suy yếu.

Sự xuất hiện của Nham Đình khiến tất cả các hành khách đều phải ngậm miệng lại, một người âu phục đen nào đó đi kiểm tra nhiên liệu dư thừa, hắn ta không chỉ phân biệt màu sắc và mùi vị, mà còn dùng dụng cụ lấy ra một phần và đốt cháy nó.

Người âu phục đen càng nhíu mày sâu hơn, sau đó yêu cầu mọi người nhìn vào màu xăng: “Xăng của hãng hàng không sẽ được thêm màu để dàng phân biệt, đây là nhiên liệu số 83, nhưng tốc độ cháy không đúng.”

Tông Phát Nam thầm nói: “Cái này vẫn đang cháy đó thôi, tuy hơi chậm chút.”

Người âu phục đen không trả lời, mọi người đều có mắt, tuy rằng cháy chậm, nhưng là ngọn lửa nhỏ, hơn nữa màu sắc của ngọn lửa cũng không đúng.

Tông Phát Nam vẫn còn mạnh miệng: “Đó cũng có thể là sân bay Iceland ăn cắp nguyên vật liệu….”

Nham Đình cũng không có hứng thú tranh luận, dò hỏi cơ trưởng có thể kiên trì bao lâu trước khi sắp xếp lại hành trình, nếu không có sân bay để hạ cánh, thì có thể tìm một quảng trường trống trải cũng được.

Hành khách không có thức ăn kia đôi mắt tỏa sáng, nếu chuyến bay này ngắn thì anh ta có thể cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, nói không chừng có thể tìm thấy thức ăn vào lần hạ cánh ở sân bay tiếp theo.

Các người chơi ngoại trừ Tông Phát Nam, toàn bộ sắc mặt đều có vẻ ngưng trọng.

Cứ tưởng rằng bay liên tục rồi sống tạm 14 ngày là được, nhưng bây giờ xem ra mọi việc không đơn giản như vậy.

Thức ăn, nhiên liệu, bóng đen…

Đặc biệt là nhiên liệu ngày càng biến chất, đến lúc đó máy bay còn có thể cất cánh được không?

“Biết rằng nhiên liệu được đặt trong bóng râm để tránh ánh nắng trực tiếp đến từ mặt trời, dù sao thì nó cũng là vật dễ cháy và dễ nổ.”

“Nhưng cho dù là như vậy cũng sẽ xảy ra vấn đề.” Nữ tình nhân cảm thán nói: “Giống như những trái cây mà tôi lấy , xem ra chỉ là tránh ánh nắng mặt trời chiếu qua cũng không có tác dụng, nhất định là trong ánh nắng có tia phóng xạ nào đó.”

Lâm Kiều đang nghe nữ tình nhân phân tích, giọng nói lạnh lùng của hệ thống nhắc nhở: [Chú ý thiết lập nhân vật, Chung Minh Lãng đang nghi ngờ cậu.]

Lâm Kiều vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chung Minh Lãng nhìn chằm chằm vào mình, cậu chỉ có thể đi tìm Nham Đình lần nữa.

Chỉ thấy Lâm Kiều ngượng ngùng dựa vào người Nham Đình, dùng tay sờ soạng vào đùi đối phương, hỏi: “Tiên sinh, ngài có muốn làm điều gì đó có ý nghĩa trước khi tận thế đến không? Hai người chúng ta có thể…”