Chương 7.2: Căn Nhà Hoang

Đã hơn 2 tiếng trôi qua, chẳng có chút động tĩnh gì cả, tiếng la hét cũng không, tiếng đánh nhau cũng không, kể cả là âm thanh trò chuyện cũng càng không có. Tôi có chút mệt mõi rồi, không thể theo dõi tiếp được nữa, gục lên vai người kế bên tiến vào giấc ngủ trưa của bản thân.

*Sao còn chưa ra nữa hay họ thật sự gặp chuyện gì... Không lẻ lời nguyền đó là thật ư? Hay là...*

Bùm

Một tiếng nổ lớn vang lên cắt đứt mạch suy nghỉ của chị, cũng đánh thức tôi dậy khỏi giấc ngủ chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút. Cả hai chúng tôi lần đầu tiên lại ăn ý đến vậy, cùng đứng dậy chạy đến trước cửa căn nhà hoang quan sát bên trong nhưng cũng chẳng dám bước vào. Lời nguyền chưa được xác định, chẳng ai muốn dùng tính mạng mình trải nghiệm cả.

"Tiếng nổ vừa rồi là bom ư?" - Chị có vẻ trông vô cùng nghi hoặc nhìn lớp bụi dày đặc xung quanh căn nhà, chắc chắn căn nhà này có vấn đề lớn, không thể nào một vụ nổ lớn xảy ra như vậy mà căn nhà lại chẳng chút hư hao nào cả... Chắc chắn, bên trong có chứa điều kì bí.

"Không phải, nếu như là một quả bom chắc chắn ngôi nhà này đã tan nát từ lâu rồi, kiểu này... Có thể là lời nguyền của Hoàng Hậu đã ứng nghiệm thiệt rồi." - Nghe chị nói như thế, tôi cũng quay qua với lên suy nghỉ của mình.

"Lời nguyền của Hoàng Hậu?"

"Tan xương nát thịt, chị không nhớ ư?" - Tôi nhướng mày lên, nhắc lại câu nói vừa nảy của bản thân, chẳng lẻ trí nhớ chị ta lại kém vậy sao?

Im lặng, cả trong nhà hoang lẫn bên ngoài đều lặng im, tôi nhìn chị, tôi thật sự đang rất bối rối đây, tại sao chẳng có một người dân nào đến đây xem xét tình hình vậy, họ không muốn biết chuyện gì đang xảy ra ư? Hay thực chất... Chẳng một ai nghe thấy.

"Về thôi." - Suy nghỉ đến khả năng đằng sau, tôi quay người kéo chị nhanh chóng cách xa khỏi chỗ này. Nếu không, cả tôi và chị đều sẽ bị liên lụy mất.

"Có chuyện gì hả?" - Khuông mặt chị trông có chút nhăn lại, khó hiểu với hành động bất chợt này của tôi.

"Không có gì, ở lại cũng chẳng có tác dụng gì vậy thì đi thôi."

Tôi nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì sao cả nhưng thực chất lòng tôi đang không ngừng run rẩy, nếu chỉ có chúng tôi nghe thấy được âm thanh của vụ nổ vậy cũng có nghĩa chúng tôi cũng đang dính lời nguyền của "Hoàng Hậu."

*Trông em ấy có vẻ sợ hãi.*

Tôi và chị chạy một mạch trở về nhà, vừa mở cửa ra chẳng thấy ông bà đâu, tôi cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm, có lẻ họ đều đã đi ngủ trưa cả rồi. Chén cơm để hơn 2 tiếng đồng hồ ngoài nắng hè oi bức, chẳng biết còn ăn được không nữa, tôi buông tay chị ra lon ton chạy đi kiểm tra.

*Em ấy có lẻ biết nhiều chuyện trong làng này, trước tiên cứ moi chuyện từ em ấy trước đã.*

*****************

9h tối đêm đấy

Quê tôi thường ngủ rất sớm, mọi người ở đây đã thấy 7g bắt đầu có nhà đóng cửa, tắt đèn đi ngủ rồi huống chi là 9h. Một mảnh đen tối bao phủ khắp con đường làng quê tôi, lúc đấy, vì lo suy nghỉ đến chuyện lúc trưa, canh lúc ông bà ngủ tôi đã lẻn ra khỏi nhà chạy một mạch đến căn nhà hoang đấy coi có động tĩnh gì nữa hay không

*Mọi chuyện vẫn giống lúc trưa" - Tôi rọi đèn pin vào trong căn nhà hoang, chẳng thấy có bất kì điều gì bất thường xảy ra cả, tôi lặng lẽ trèo lên cây dừa cách nhà hoang chỉ hơn 1m kia, im lặng hoà vào bóng đêm tiếp tục quan sát xung quanh.

*Oáp, buồn ngủ quá.*

"Không biết bà thấy mình lúc này còn ở đây có đánh chết mình không nhỉ?" - Tôi vừa rung đùi, vừa suy nghỉ đến biểu cảm lúc đấy của bà. Hihi, chắc sẽ trông hài lắm đấy.

"Có đấy"

Lại nữa, giữa đêm rồi chị ta cũng không tha cho tôi nữa, vừa quay qua theo giọng nói ngước lên liền nhìn thấy nụ cười nửa miệng của chị. Tôi thề, bản thân đã bình tĩnh dữ lắm để không cho chị ta bạt tay đấy.

"Em cũng tò mò quá nhỉ?"

"Chị cũng vậy thôi."

"Tôi tò mò vì tôi không biết kết quả, nhưng tôi đoán em đã biết trước được phần nào?" - Chị ta nhún vai nói như lẻ thường tình nhưng lại khiến cơ mặt tôi có chút nhăn lại. Chị ta đã biết?

"Thì sao? Liên quan gì đến chị." - Tôi không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

"Vị Hoàng Hậu đó tự sát vào năm bao nhiêu?"

Một câu hỏi không đầu không đuôi, ít nhất là đối với tôi là như thế. Tôi không biết rốt cuộc chị ta đang muốn tìm hiểu cái gì? Nhưng tôi có linh cảm, điều đó có liên quan đến sự thật hàng ngàn năm trước đây. Tại sao chị ta không hỏi vị Hoàng Hậu đó đã chết vào ngày nào? Mà lại dùng từ tự sát, có phải chị ta đã biết trước được sự thật... Vị Hoàng Hậu đó vốn dĩ không tự sát mà là... Tôi quay đầu lại bắt gặp ánh mắt sáng một cách bất thường của chị ta, ánh mắt của kẻ săn mồi, điều đó chẳng khiến tôi thoải mái chút nào cả.

"Em không nhớ."

Một câu nói vốn dĩ muốn kết thúc cuộc nói chuyện nãy giờ của chúng tôi liền được trả giá bằng thanh kim loại sắc nhọn đang kề sát bên cổ tôi kia.

"Đừng nói dối trước mặt tôi."

Giọng nói đấy thật lạnh lùng, hệt như giọng nói của Ác Ma vậy