Chương 4: Đã Là Lần Thứ Mấy Gặp Chị?

"Tiểu Mẫn, dậy nhanh nào con"

Tôi ngái ngủ ngồi dậy, nhìn quanh căn nhà.

"Hơ, có ai đâu trời, kêu kêu gì không biết nữa." - Chỉ mới hơn 5g sáng đã bị đánh thức, ai mà chẳng cọc. Tôi khó chịu nhỏ giọng than thở rồi lại tiếp tục nằm xuống người chuẩn bị ngủ tiếp.

"Đauuuuuuuu."

Tôi đau đớn mặt mếu máo, ngước lên nhìn thủ phạm vừa không thương tiếc đang mạnh vào chân tôi kia. Đau nhe, người ta đã làm gì sai, mà lại bị đánh oan thế này.

"Ông làm gì mới sáng sớm đã đánh con thế?" - Tôi oan ức vừa nhìn ông, vừa xoa xoa cổ chân vừa bị ông đánh lên.

"Con heo lười này, bà đứng đây kêu con từ nãy đến giờ, đã không trả lời thì thôi còn nhìn chúng ta như oan hồn thế hả? Tin ta đánh gãy chân con không?"

Trời trời, lại bị bà giận hay gì rồi nè. Tôi chắc luôn, lần nào bị bà giận, ông đều thường lôi tôi ra làm tấm thớt chặt không thương tiếc. Ông hay lắm, con đi méc bà.

"Bà ơi, ông ăn hϊếp con." - Vừa mếu máo vừa chạy vào nhà bếp ôm chân bà mách tội ông.

"Ông già kia hay quá ha, lại ăn hϊếp cháu tôi đó HẢ?"

Thấy chưa, hiệu quả liền, vừa thấy tôi nhảy xuống giừơng ông liền đứng hình mất 3 giây. Chưa kịp load mọi chuyện đã phải nghe tiếng hét thất thanh của bà.

*Nhóc con hay lắm, chờ ta phục thù đi.* - Muốn làm gì thì làm nhưng phải bảo đãm tính mạng trước, chưa đầy 1 phút ông đã gom đồ chạy nhanh ra khỏi nhà.

*Sao ông già mà ông chạy nhanh thế nhỉ?* - Tôi cũng thích thú xem trò vui, bắt cái ghế ra ngoài sân coi bà rượt ông chạy vòng vòng xóm. Tiêu khiển phết

Bất ngờ, tôi thấy ông dừng lại tại nhà ông Tư - Trưởng xóm khu tôi ở chỉ cách nhà tôi hơn 10p đi bộ thôi. Tôi ngó ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.

*Họ là ai thế nhỉ?* - Nhìn sơ qua, tôi đoán họ cũng đã hơn 60, hai người phụ nữ nắm tay nhau, dìu dắt nhau từng bước tiến vào nhà ông Tư. Tôi đoán họ có lẻ là người có tiền, nhìn đồ họ mặt bên ngoài vô cùng sang trọng, có lẻ là từ hàng triệu trở lên.

"Tiểu Mẫn." - Bà tôi từ khi nào lại đi không tiếng động thế này, suýt nữa dọa chết tôi rồi.

"Dạ bà." - Tôi ngoan ngoãn đi đến nắm lấy tay bà, có lẻ 2 người phụ nữ lớn tuổi vừa đến xóm tôi kia có liên quan đến trường Đại Học Quân Sự liên các cấp rồi vì nhìn mặt bà tôi không giấu nổi vẽ căng thẳng, tôi nghỉ... Chuyện này chẳng đơn giản gì và rất có thể nó cũng đang dính líu đến tôi nữa.

"Ngày mai cháu đi học đúng không, Tiểu Mẫn." - Bà nắm chặt lấy tay tôi, dẫn tôi đi ngược hướng với nhà ông Tư.

"Dạ đúng, ngày mai là con vào lớp 1 rồi đấy bà." - Tôi vui vẻ vừa đi vừa nhảy chân sáo, mặt dù làng tôi ở cũng chẳng mấy giàu sang, nhưng ông Tư thương cho những đứa trẻ nghèo ở đây, không được đi học đàng hoàng, nên đã trích phần lớn tiền của mình ra xây một ngôi trường nhỏ cho chúng tôi đi học. Trường sơ cấp Sở Minh vì thế mới được ra đời.

"Con đã chuẩn bị xong hết đồ đạc chưa?"

"Dạ rồi, dạ rồi, cặp, sách, bút viết đều đã có đủ." - Tui vui vẻ nghỉ đến ngày mai này bản thân sẽ được như bao bạn khác, được tiếp xúc với một môi trường mới liền không khỏi phấn khích.

"Cháu chào bà ạ."

Lo mãi suy nghỉ, tôi chẳng chút để ý tới con đường mình đang đi, cho tới khi một tiếng chào chứa đầy vẻ lạnh nhạt được cất lên. Người con gái mang bộ tóc bạch kia, mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng , quần Jean xanh, nhìn khuôn mặt chứa đầy vẻ non nớt của một đứa trẻ, nhưng không khó nhận ra đây là một tiểu mĩ nhân, đôi mày lá liễu, sóng mũi cao thẳng, đôi môi bạc tình thật thu hút ánh nhìn của người khác mà.

"Minh Thanh, cháu mới về à."

"Dạ, cháu về gặp ông nội." - Chị ta tiến đến gần hơn chỗ chúng tôi đứng, giờ tôi mới thấy rõ được... Chị ta thật cao, cao hơn tôi cả hai cái đầu lận a.

"Ông Tư đang nói chuyện với khách đấy... Hình như là" - Bà bỏ lỡ câu nói, chẳng nói tiếp nữa nhưng tôi cá chắc một điều rằng, chị ra hiểu được bà tôi đang muốn nhắc đến ai.

Rõ ràng đấy, biểu cảm của chị ta rõ ràng vô cùng bất ngờ, nét lạnh lùng, xa cách vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất trong vài giây ngắn ngủi. Tui lùi dần ra phía sau bà... Có cảm giác, người này quá mức nguy hiểm.

"Dạ vâng, cháu biết rồi." - Xong chị ta lại nhanh chân chạy về phía nhà ông Tư, có vẻ rất gấp gáp.

"Haiz, đi thôi Tiểu Mẫn."

Bà dắt tay tôi tiếp tục đi về phía trước.

*Chị ta thật giống người hôm qua*

--------------------------------

"Tiểu thư, Lương tiểu thư muốn gặp ngài." - Người hầu đã đứng kế bên suốt hơn cả tiếng qua, câu nói này cũng đã được lặp lại hơn 3 lần rồi vậy mà người ngồi trên ghế kia vẫn chẳng chút nào để ý đến, vẫn chăm chú vào các tài liệu trước mắt.

"Cô ấy vẫn chưa chịu rời đi sao?" - Đó, lại là câu chẳng lời này.

"Dạ, vân chưa. Lương tiểu thư nói có thứ cần đưa cho ngài, không gặp không về."

"Cô ấy đang trong phòng chờ sao?" - Cuối cùng người con gái đấy đã chịu để ý, bỏ tập tài liệu trong tay xuống, ngước đôi mắt khó hiểu nhìn người hầu.

"Dạ vâng."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay."

*Em vẫn còn giữ lại đồ của tôi, tất là tôi vẫn còn hy vọng đúng không?* - Chỉ một tia hy vọng này thôi, cũng đã khiến cho người con gái luôn mang vẻ lạnh lùng, xa cách này cười vui cả ngày.