Vậy nếu tính đúng thì số tiền trong thẻ tôi đã lên đến 5 triệu 7 trăm 20 nghìn, đó là chưa tính đến 3 triệu tiền mặt mà thầy Viễn thưởng trong đợt này nữa. Nhưng rồi lại suy nghỉ đến những lời chị Triết Tinh nói, tôi có chút cảm thấy bất an trong lòng. Sau khi rời khỏi phòng học, đến gặp thầy Viễn, tôi đã lấy đi 100 nghìn tiền mặt, số tiền còn lại tôi đã nhờ thầy giữ giùm tôi. Còn chiếc thẻ tôi tìm đến gặp chị Minh Thanh, quyết định để ở chỗ chị ấy, nhờ chị trông giúp mình. Khi đã thấy ổn thõa mọi việc, tôi mới xách thân mình vui vẻ quay trở về phòng chuẩn bị đánh một giấc ngủ ngon lành.
Boong ~
"Aaaa." - Một thanh kim loại đánh thẳng vào đầu tôi, tôi đau đớn ngã ầm xuống nền gạch lạnh lẽo, một tay ôm đầu, nơi vẫn còn đau âm ỉ vừa mới bị đánh kia, một tay giơ lên ngăn chặn đòn đánh tiếp theo của người phía trên. Nhưng có lẻ hắn ta không quan tâm cứ thế nện liên tiếp vài gậy lên mọi nơi trên cơ thể tôi. Đau đớn, tôi chẳng thể phản kháng được chỉ đành nằm im chịu trận. Cho đến khi...
"Đánh nó ngất đi." - Giọng nói trầm trầm này chính xác là của con trai, còn rất rất quen thuộc với tôi nữa.
*Đúng là thằng khốn Minh Khải rồi*
Sau đấy... Ừ, chẳng còn sau đấy nữa, khi một cú đánh nữa tiếp tục được đánh vào đầu tôi. Đầu óc tôi... Hoàn toàn mê man chìm ngập vào bóng tối.
+++++++++++++++++++++
Cốc ~ Cốc
Cạch
"A, chị Minh Thanh, có việc gì sao ạ?" - Khiên Hy ngước đầu ra nhìn người vừa gõ cửa phòng mình kia.
"Nguyệt Mẫn về chưa? Chị muốn gặp em ấy."
Khiên Hy nhìn dáng vẻ đầy bồn chồn, lo lắng của chị mà chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại chị.
"Dạ, nhóc con đó còn chưa về nữa, chắc lại ham..."
Lời nói còn chưa kịp hoàn thành kia của cô đã bị bóng người vội vã lướt qua kia cắt đi mất, cô có chút bàng hoàng nhìn theo bóng lưng của chị.
"Ai kêu cửa vậy Khiên?" - Đình Hy nằm trên giừơng, chán nản ngước đầu ra chăm chú nhìn con người vẫn đang đứng yên bất động đằng kia.
"Không có gì." - Mày vẫn không ngừng nhíu chặt lại, Khiên Hy cứ có cảm giác không đúng lắm nhưng cô lại chẳng biết được điều không đúng đó là gì.
+++++++++++++++++
"Chỉ có 100 nghìn thôi. Cậu có nhớ lộn không vậy?"
Tay trái cầm gậy, tay phải cầm tiền. Có lộn không vậy, có 100 nghìn thôi, vậy mà người trước mắt hắn lại bốc phét lên đến mấy triệu. Ủa? Là sao vậy? Hắn ta vừa ra tay đánh em gái nuôi của chị Lục Tử đấy, rất có thể qua ngày hôm nay hắn sẽ không còn có thể ở đây được nữa và rồi thì sao? Kêu hắn cầm 100 nghìn này chạy đi ẩn nấp một thời gian. Rồi sao hắn sống đây hả? Thằng khốn này là đang trêu chọc hắn hả?
"Không đúng, anh lục soát lại coi. Hôm nay, con nhỏ này vừa được lãnh 3 triệu từ thầy mà." - Đùa gì vậy, thật sự nếu con nhỏ này không có tiền thì anh chàng đại ca trước mắt sẽ xử hắn mất.
"Tôi đã lục soát hết 3 lần rồi, không có là không có. Cậu là đang muốn trêu tôi phải không?" - Anh chàng kia cầm cây gậy lên tiến gần về phía Minh Khải, không một lời báo trước, đập thẳng vào bụng hắn ta.
"Aaaa... Đại ca à, em thật sự không có trêu anh mà, con nhóc này đánh bạc trong trường kiếm được 2,3 triệu lận đấy. Sáng nay còn được thầy thưởng thêm 3 triệu nữa mà." - Minh Khải đau đớn chống tay cố gắng đứng dậy nhưng rõ ràng người trước mắt không nghe lọt tai những lời hắn nói rồi, tiếp tục giáng thêm một cú đập vào đỉnh đầu của hắn.
"Mẹ nó, không phải mày là em của Minh Trí. Tao cũng *** muốn dây dưa thêm rồi, mày nói nhiều lắm mà. Gần 10 triệu cho tao thoải mái ăn chơi mà, trốn lên thành phố, thoát khỏi đám chó Tứ Thần kia. Giờ thì sao? Đập ngất em gái Lục Tử, mày muốn tao chết sớm phải không?" - Hắn ta túm lấy áo Minh Khải nhấc lên, lại xem hắn như món đồ chơi mà chọi thẳng vào bức tường si măng trước mặt. Giờ hắn đang điên lắm rồi đây, Lục Tử mà biết hắn làm ra loại chuyện tày trời này, thì hắn chỉ còn nước sống chẳng bằng chết nữa mà thôi.
"Khốn khϊếp thật. Giờ làm sao? Giờ làm sao đây?" - Hắn ta đi đi lại lại, cố gắng nghỉ ra cho bản thân kế hoạch chạy trốn tốt nhất có thể.
"Mẹ nó, có 100 thì ông đây phải sống sao hả?" - Hắn ta càng nhìn Minh Khải càng cảm thấy bực bội, cứ không ngừng đấm đá cho con người đang nằm liệt dưới sàn kia thêm mấy cái nữa.
"Phù, bình tĩnh, bình tĩnh. Giờ mình nên chạy ra khỏi đây trước. Không ai thấy sẽ không ai biết. Lục Tử sẽ không làm được gì mình." - Hắn ta như đang cố gắng trấn an bản thân, cứ mãi lẳm nhẩm những lời đấy trong miệng liên tục.