Chương 37: Ôm thánh chỉ đi cáo trạng

"Hẳn là ta phải cám ơn ngươi, được rồi, mau trở về ngủ đi! Một người trong các ngươi vẫn đang ở nhà chờ đó! Mau trở về đi!"

Mọi người đi rồi, lão Dương cũng đứng lên, "Tiểu Diệp, chúng ta về nhà."

"Ngươi......Dương Thanh ngươi lập tức nói nữ nhân này thả ta ra, ngươi dám để ta ở lại nơi này, ta với ngươi chưa xong đâu." Ngô Xuân Hoa hét lớn.

Lão Dương không để ý đến Ngô Xuân Hoa, chờ Dương Tiểu Diệp đi đến, liền ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Dương Tiểu Diệp.

"Phụ thân, con đã trưởng thành, có thể tự mình đi." Dương Tiểu Diệp không muốn phụ thân cõng về, mỗi ngày phụ thân nàng đều làm việc vất vả, nàng đã trưởng thành, không muốn phụ thân phải mệt mỏi vì nàng.

"Ngoan, lên đi, hôm nay rất tối! Lát nữa lỡ ngã thì sao." Lão Dương cười ha ha ngồi chồm hổm.

" Tiểu Diệp, phụ thân ngươi nói rất đúng, đường không dễ đi, để phụ thân ngươi cõng nhé!" Lãnh Mạc Tử xoa đầu Dương Tiểu Diệp, đứa bé này thật sự làm cho người ta đau lòng, tuổi còn nhỏ đã bị bức phải trưởng thành.

Dương Tiểu Diệp gật đầu, dựa vào lưng lão Dương, để lão Dương cõng nàng rời đi.

"Trời sẽ diệt ngươi, Dương Thanh ngươi quay lại cho ta, Dương Tiểu Diệp ngươi là cái đồ vong ơn phụ nghĩa, nhìn thấy nương ngươi bị người ức hϊếp, ngươi cũng không giúp đỡ, các ngươi trở lại cho ta." Ngô Xuân Hoa tức đến dậm chân.

"Ồn quá, Hạ n đánh ngất bà ta đi, cột vào gốc cây." Lãnh Mạc Tử lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngô Xuân Hoa, trực tiếp trở về phòng.

Sáng sớm hôm nay, Lãnh Mạc Tử cầm theo thánh chỉ, trực tiếp cùng Hạ n mang theo người đi trấn trên, bởi vì hôm nay không phải là ngày họp chợ, Lãnh Mạc Tử chỉ có thể thuê xe bò trong thôn, vì sao phải mang theo thánh chỉ, Lãnh Mạc Tử ngoắc ngoắc miệng, đều nói quan trường đen tối, nàng muốn mời Huyện lệnh làm việc, đương nhiên thân phận phải có trọng lượng, bằng không tên quan đó sẽ không để ý tới nàng, hôm nay Lãnh Mạc Tử còn cố ý mặc bộ quần áo mà vị quý phi kia tặng cho nàng, cứ như vậy cũng sẽ không có người hoài nghi thân phận của nàng.

Tới trấn trên rồi, Lãnh Mạc Tử để người đánh xe chờ bọn họ ở bên ngoài, lúc này mới cùng Hạ n kéo Ngô Xuân Hoa đến nha môn.

Khi tới nha môn, bọn họ bị chặn lại "Đại nhân không rảnh, có việc gì hôm nào lại đến."

Lãnh Mạc Tử có chút không nói nên lời, không phải nha môn luôn làm việc cả ngày sao? Người ta tới cáo trạng, người của nha môn lại trực tiếp chặn người lại, chuyện quái gì đây.

Hạ n tức giận muốn đi lên lý luận với nha dịch, Lãnh Mạc Tử mỉm cười giữ chặt Hạ n, "Hai vị đại ca, chúng ta hiểu quy củ." Lãnh Mạc Tử đưa tay vào trong tay áo.

Hai nha dịch ở cửa nhìn động tác dứt khoát của nàng, trong mắt hiện lên ý cười, quy củ của nha môn bọn họ là muốn được vào phải bỏ tiền ra, bọn họ còn chưa kịp nói, nữ nhân này đã chịu bỏ tiền.

Khi nhìn thấy thứ Lãnh Mạc Tử lấy ra, hai nha dịch vội vàng quỳ xuống, sợ tới mức trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, "Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không thấy thái sơn, xin đại nhân tha mạng."

Ngô Xuân Hoa cũng bị dọa nhuyễn chân, lúc trước bà ta còn tưởng rằng Lý thẩm gạt người! Bà ta không biết thánh chỉ thế nào, nhưng nhìn bộ dạng của hai nha dịch, bà ta biết lời Lý thẩm nói đều là thật sự.

"Đứng lên đi! Ta không phải đại nhân, chỉ là tới tìm đại nhân cáo trạng, làm phiền hai vị đại ca chút chuyện."

May mà Lãnh Mạc Tử đã có chuẩn bị, nếu không hôm nay ngay cả cửa nha môn cũng không vào được, nàng liếc mắt nhìn thánh chỉ trong tay một cái, thứ này còn dùng rất tốt.

Một nha dịch nhanh chóng chạy vào trong, nha dịch còn lại vội vàng đón Lãnh Mạc Tử vào, tuy bọn họ không biết nữ nhân trước mắt này có thân phận gì nhưng bọn họ không dám đắc tội, thứ trong tay nàng chắc chắn là thánh chỉ.

Nha dịch dẫn bọn Lãnh Mạc Tử vào công đường, Huyện lệnh còn chưa xuất hiện, nha dịch bưng một cái ghế đến để Lãnh Mạc Tử ngồi xuống, Lãnh Mạc Tử cũng không biết danh hiệu phu nhân tướng quân của nàng lớn đến mức nào, nhưng mà người ta đã bưng ghế cho nàng, nàng không cần làm gì cả.