Chương 36: Hưu thê 2

"Đó là chuyện của phụ thân và mẫu thân, phụ thân hiểu được là tốt rồi." Dương Tiểu Diệp không có phản đối, nàng cũng không nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

"Vậy nhờ Tiểu Lan cô nương lấy giấy bút."

Tiểu Lan khó xử nhìn về phía Lãnh Mạc Tử, người ta muốn lấy bút viết hưu thư, Tiểu Lan không dám động đậy.

Lãnh Mạc Tử gật đầu, tuy nói thà phá hư mười tòa miếu hơn hủy một hôn sự, nhưng nữ nhân giống Dương thị, thật sự Lãnh Mạc Tử không biết giữ lại có ích gì, có lẽ không có Dương thị, Dương Tiểu Diệp có thể sống hạnh phúc hơn.

Bởi vì Lãnh Mạc Tử gật đầu, Tiểu Lan nhanh chóng lấy ra giấy bút, giao cho Lý Đại Toàn, Lý Đại Toàn có chút khó xử nhìn lão Dương, rồi lại nhìn trưởng thôn.

"Viết đi!" Trưởng thôn khoát tay, cũng hiểu rằng không có Dương thị, lão Dương và Tiểu Diệp sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Lý Đại Toàn nhanh chóng viết xong hưu thư, trực tiếp đưa cho Dương thị.

"Dương thị……Không đúng, hiện tại đã không còn quan hệ, từ nay về sau Ngô Xuân Hoa không có quan hệ gì với chúng ta, sau này ngươi không được phép xuất hiện ở nhà chúng ta, cũng không được gặp Tiểu Diệp."

Lão Dương nói xong xoay người, hốc mắt đỏ hồng, kỳ thật ông cũng có chút không đành lòng, nhưng bà ta vẫn thế trước là chuyện đứa nhỏ, sau lại bỏ thuốc độc, nếu giữ lại nữ nhân này, không biết sẽ còn gây ra chuyện gì, lão Dương nghĩ lần này mình hưu Dương thị xem như là cho bà ta một chút bài học, về sau cũng sẽ không tiếp tục gây chuyện.

"Tốt lắm, chúng ta phải xử lý Ngô Xuân Hoa! Lãnh cô nương nói xem nên xử lý bà ta thế nào!"

"Các ngươi, các ngươi muốn xử lý ta, ta đã không còn là người trong thôn, các ngươi buông ra." Dương thị hét lớn, bà ta hoàn toàn không có thương tâm khi bị hưu, mà còn cảm thấy như được giải thoát, hiện tại bà ta cảm thấy đây là cơ hội sống sót của mình.

Lãnh Mạc Tử vốn cũng không muốn đuổi người đi, nhưng sự kiêu ngạo của Dương thị làm cho Lãnh Mạc Tử rất khó chịu, "Sáng ngày mai, Hạ n sẽ trực tiếp đưa người đến nha môn!"

Dương thị không dám tiếp tục gào rống, sợ tới mức mặt trắng bệch, đưa đến nha môn, bà ta không thể nghĩ cách trốn đi nữa.

"Được rồi, cứ làm theo ý của Lãnh cô nương, mọi người đều trở về ngủ đi! Nếu Lãnh cô nương cần nhân chứng, người trong thôn chúng ta sẽ làm chứng cho cô nương." Trưởng thôn phất tay, bảo mọi người trong thôn về đi.

"Hôm nay cám ơn mọi người đã đến đây một chuyến, mọi người cũng mệt mỏi, đều trở về nghỉ ngơi đi! Vất vả cho trưởng thôn rồi." Lãnh Mạc Tử gật đầu chào mọi người.

"Không có gì, trước đó Ngô Xuân Hoa là người của thôn chúng ta, chúng ta cũng có trách nhiệm." Trưởng thôn cười ha ha nói với Lãnh Mạc Tử một hồi, mới xoay người rời đi.

Trưởng thôn đi rồi, những người khác đương nhiên cũng xoay người rời đi, Lý thẩm vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích, có mấy lần muốn mở miệng hỏi.

"Nương tử, ngươi làm gì thế, mau trở về thôi." Lý Đại Trụ lắc tay Lý thẩm, hô lên.

Lúc này Lãnh Mạc Tử mới chú ý tới bộ dạng muốn nói lại thôi của Lý thẩm, cười cười "Lý thẩm không cần để trong lòng, ta biết ngươi cũng chỉ muốn giúp ta làm sáng tỏ, không muốn thấy Ngô Xuân Hoa chửi bới ta, trở về ngủ đi! Ngươi không ngủ, Đại Trụ thúc làm sao ngủ! Ngày mai Đại Trụ thúc còn phải giúp chúng ta xây phòng ở."

Lý thẩm cũng không nói ra việc nàng có 100 lượng vàng còn giả thành người nghèo, Lãnh Mạc Tử đã rất cảm tạ, nào có tức giận với bà.

"Cám ơn, Lãnh cô nương." Lý thẩm ngượng ngùng gãi đầu, lúc nãy bà cũng quá nhanh miệng, mới nói ra như vậy, ban đầu bà đã tự nói với chính mình, giấu kín chuyện đó trong bụng, không được nói ra.