Chương 38: Mang theo chiếu chỉ đi cáo trạng 2.

Hai nha dịch chạy vào hậu đường: “ Đại nhân, không hay rồi, không hay rồi.”

“Mới sáng sớm mà đã ầm ĩ cái gì chứ? Các ngươi chết cha hay chết mẹ rồi?” Quan huyện bước ra khỏi phòng nói.

“Đại, đại nhân, một người phụ nữ cầm theo…”

“Cáo trạng à, trong tay cô ta có bao nhiêu tiền, không có tiền thì kêu cô ta cút.” Quan huyện còn chẳng buồn đợi cho nha dịch nói xong thì đã lên tiếng.

“Không. Là, đại nhân, trên tay người phụ nữ này cầm theo chiếu chỉ cơ!”

Chân quan huyện mềm nhũn, nếu không phải có nha dịch đỡ thì hắn ta đã trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất rồi.

“Thằng khốn, sao mày không nói sớm hơn.” Quan huyện vội vàng vào phòng, thay đồ của quan rồi cùng người hầu vội vã chạy ra sảnh.

Quan huyện nhìn thấy Lãnh Mạc Tử đang ngồi ở đó, trên tay đường đường là chiếu chỉ thì chân không khỏi mềm nhũn ra lần nữa, hắn vội vàng đi tới bên Lãnh Mạc Tử rồi quỳ xuống: “ Hạ quan tham kiến đại nhân, không biết đại nhân đến có việc gì ạ.”

Lãnh Mạc Tử vội vàng nhảy sang chỗ khác. Ơ! Cô là phu nhân của đại tướng quân, chấp nhận cái quỳ bái của một quan huyện thì không biết có bị đánh hay không nhỉ. “Quan huyện đại nhân, tiểu phụ không phải là đại nhân gì cả, ta chỉ đến để cáo trạng, đây chẳng phải là đại nhân đã xem trọng tiểu phụ quá rồi không?”

Khụ khụ! Lãnh Mạc Tử cảm thấy mình thật biết cách nói đùa, cô vốn dĩ là một đại cô nương nhưng lại tự đi gọi mình là tiểu phụ, có chút buồn cười, nhưng bây giờ cô đang trên danh nghĩa là phu nhân của đại tướng quân, làm sao có thể gọi mình là bổn tiểu thư được chứ!

Quan huyện đứng lên nhìn Lãnh Mạc Tử đang đứng ở xa xa, hắn không hiểu, người phụ nữ này rõ ràng có sắc phong của triều đình trong tay, nhưng tại sao lại nói không phải đại nhân mà lại tự nhận là một tiểu nữ nhi.

“Không biết đại nhân đây là…” Quan huyện thăm dò hỏi, không quan tâm người phụ nữ này là ai, chỉ cần trong tay cô ta có cầm theo chiếu chỉ thì đó chính là người mà hắn không thể đối mắt được.

“Khụ khụ! Ông tự mình xem đi!” Lãnh Mạc Tử cũng lười nói, cô trực tiếp giao chiếu chỉ cho quan huyện, quan huyện lập tức quỳ xuống, hướng về phía Lãnh Mạc Tử tiếp nhận chiếu chỉ từ tay cô.

Lãnh Mạc Tử co giật miệng, làm vậy để chi? Không phải chỉ là một tấm lụa màu vàng sao? Làm vậy cho thêm màu mè hả ta?

Quan huyện cầm lấy chiếu chỉ và nhìn, từ khuôn mặt cung kính ban đầu đã trở thành khuôn mặt sợ hãi tột độ, hắn ta cung kính nâng chiếu chỉ đưa lại cho Lãnh Mạc Tử.

“Thì ra là phu nhân tướng quân, hạ quan có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã thấy lễ với phu nhân, xin phu nhân trách phạt.”

Lãnh Mạc Tử lại co giật khóe miệng, danh nghĩa phu nhân tướng quân hiệu quả hơn cả một tấm chiếu chỉ, vừa rồi quan huyện đối với cô tôn trọng như kiểu cấp dưới đối với cấp trên, vừa hạ chỉ xong thì hắn càng thêm cẩn trọng, càng sợ hãi thêm, cái cạn lời nhất chính là quan huyện để cho cô ngồi ở trên vị trí cao, khụ khụ, cô thật sự không muốn làm một nữa đại nhân đâu.

“Quan huyện, ông đứng dậy trước đi! Tiểu phu đến để cáo trạng.”

Quan huyện đứng dậy và cong cong lưng nhìn Lãnh Mạc Tử: “Vâng, vâng, có chuyện gì, phu nhân cứ nói đi ạ.”

Lãnh Mạc Tử nhìn quan huyện, có chút không nói nên lời, cô đến cáo trạng, quan huyện không định thăng đường sao? Cứ như vậy mà trực tiếp hỏi cô có chuyện gì.

“Đại nhân, ông không cần thăng đường sao?”

“Thăng đường, phải, thăng đường.” Quan huyện vội vàng trở về phía trên và ngồi xuống, hắn cầm lấy kinh đường mộc được để trên bàn rồi nói: “Thăng đường.”

“Uy vũ…” Những nha dịch lập tức đứng vào vị trí của mình, dùng hỏa côn gõ xuống đất.

“To gan, thấy bổn quan còn không mau quỳ xuống.” Quan huyện hét lên khi thấy vài người vẫn đứng bên dưới.

Ngô Xuân Hoa sợ hãi quỳ xuống, Hạ n thì đứng nguyên không nhúc nhích, quan huyện không đủ tư cách bắt hắn quỳ xuống.

“Hạ n, quỳ xuống đi, nhìn thấy đại nhân rồi sao có thể không quỳ!” Lãnh Mạc Tử chuẩn bị quỳ xuống.