Chương 35: Ly hôn

"Đừng giả thanh cao nữa, ngươi nghĩ ngươi là tiểu thư đài các à, ta thấy ngươi chỉ là đĩ điếm mại da^ʍ! Nếu không thì sao một nữ nhân lại có tiền như vậy, còn đào cả ao cá, còn sửa nhà, còn quyết rũ nam nhân vì ngươi mà chạy đôn chạy đáo, ta thấy nam nhân trong thôn đều đã lên giường với ngươi cả rồi." Dương thị vẫn khinh thường Lãnh Mạc Tử như trước.

Lãnh Mạc Tử thật muốn bổ đầu Dương thị ra xem bên trong có gì, mấy lời này cũng nói ra được. Lãnh Mạc Tử bảo Linh Nhi dẫn Dương Tiểu Diệp vào lều, cô không muốn dáng vẻ tức giận của mình doạ nàng.

"Đấy! Mọi người thấy chứ, nữ nhân này cuốn khăn cả ngày là sao, là do sợ người thôn trên nhìn thấy, nhận ra nàng. Các ngươi đó, quản nam nhân của mình cho tốt, đừng để hắn đến đây làm, lão Dương nhà ta sau khi tới đây, trở về liền đòi chia phòng. Hừ! Ta thấy là bị tiện nhân này ép đến khô rồi. Các ngươi mà không chú ý, cẩn thận nam nhân các ngươi cũng giống lão Dương đó."

Lãnh Mạc Tử trong nháy mắt giận cũng không giận nổi, chỉ thấy nực cười, thật đáng buồn, Dương thị nháo đến như vậy là bởi vì lão Dương chia phòng với nàng.

"Dương thị, hôm nay ngươi ăn phân sao? Nói chuyện thối như vậy ngươi cũng nói ra được!" Chưa để Lãnh Mạc Tử phát giận, Lý thẩm đã nổi giận thay.

"Lãnh cô nương chính là đại tiểu thư nhà thừa tướng, còn nữa mấy tướng sĩ hôm trước đến đây là để truyền thánh chỉ cho Lãnh cô nương. Lệnh cô nương được phong làm phu nhân tướng quân, là Phó tướng quân đánh giặc ở Nam Quốc. Lúc đấy ta ở nhà Lãnh cô nương nghe thấy rõ ràng như vậy, tên công công kia có nói, đại tướng quân dặn Lãnh cô nương là chờ hắn xong việc sẽ tự mình đến đón Lãnh cô nương, còn nữa quý phi còn tặng cô nương ba rương lễ vật!"

"Tướng Quân phu nhân! Còn là hoàng thượng ban hôn, Lãnh cô nương thật phúc khí!"

" Chúc mừng Lãnh cô nương!"

Lãng Mạc Tử ngoài cười trong không cười, làm chẳng hiếm lạ gì cái danh tướng quân phu nhân cả.

"Được rồi, muốn chúc mừng Lãnh cô nương thì chúc sau đi, giải quyết chuyện Dương thị trước đã." Trưởng thôn vẫn chưa quên chính sự mà đêm nay phải bàn.

"Ta muốn ném ả vào chuồng heo!"

"Ném vào chuồng heo thì dễ quá trực tiếp đánh chết ả!"

"Thiêu chết ả!"

"Câm miệng! Đám các ngươi quản cái rắm!"

Dương Thị bị bối cảnh của Lãnh Mạc Tử dọa sợ, nói năng cũng thiếu đi vài phần dũng khí.

"Dương thị ngươi còn chưa biết sai sao? Nếu hôm nay người thả thạch tín xuống không chỉ cá của Lãnh cô nương chết mà tất cả súc vật dưới sông của người trong thôn cũng chết, ngươi muốn hại chết mọi người sao?" Trưởng thôn giận dữ nói.

"Ta..." Dương thị cứng họng, là không nghĩ xa đến vậy.

"Trưởng thôn, trước khi mọi người xử phạt Dương thị, ta muốn trước mặt mọi người ly hôn nàng, xin nhờ Lý Đại Toàn viết hộ ta đơn ly hôn." Lão Dương vẫn ngồi xổm ở một bên bỗng lên tiếng.

"Gì cơ! Họ Dương nhà ngươi dám ly hôn ta, lão nương liều mạng với ngươi. Dương thị nhảy bổ về phía lão Dương, Hạ n ở bên đá nàng một cái lăn ra đất.

"Tiểu Diệp, phụ thân biết con nghe thấy, sau này ta sẽ chăm sóc con thật tốt, không để con chịu ấm ức. Phụ thân không dám giữ lại mẫu thân con trong nhà nữa, hôm nay ta ly hôn nàng, nếu con đồng ý thì nói một câu!" Lão Dương nói với vào trong lều Lãnh Mạc Tử.