Chương 3: Vốn dĩ là mỹ nhân (2)

"Đúng là xinh đẹp, ha ha!" Lãnh Mạc Tử vuốt mặt mà tự kỷ, tự khen mình.

Tiểu Lan đứng ở cửa tự hào nói: "Đó là đương nhiên rồi! Nghe nói trước kia Đại phu nhân là đệ nhất mỹ nhân của nước Tân Nguyệt, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng tâm tâm niệm niệm với Đại phu nhân đó! Tiểu thư, người nói xem, nếu lúc ấy Đại phu nhân không phải một lòng đi theo lão gia, vào cung mà an tâm làm phi tử, thì bây giờ có phải người là công chúa rồi không, nào phải đến nơi này chịu giày vò chứ!" Tiểu Lan chớp mắt nói mơ, nghĩ đến việc bây giờ tiểu thư nhà mình phải chịu khổ, lòng nàng ấy sẽ thấy không thoải mái.

"Ha ha!" Lãnh Mạc Tử không nói tiếp nữa, nhưng có điều, thật ra cô có thể hiểu vì sao mẹ của cơ thể này không muốn tiến cung. Nếu vào cung, cô sẽ càng sống khổ cực hơn. Trong trí nhớ của cái cơ thể này, ký ức về vị đại ca kia là nhiều nhất, mà vị đại ca kia cũng rất tuấn tú, được ca tụng là "Đệ nhất mỹ nam nước Tân Nguyệt."

"Tiểu Lan, em nói xem có thể nào đại ca vẫn chưa chết không? Đại ca lợi hại như vậy, còn anh tuấn như thế, phải chăng là bị công chúa của Nam Man xem trọng, bắt về làm phò mã rồi?"

"Tiểu thư, nô tỳ biết người quan tâm Đại thiếu gia, nhưng Đại thiếu gia đã chết rồi, người phải thừa nhận sự thật này." Tiểu Lan lắc đầu, tuy vẫn chưa tìm được thi thể của Đại thiếu gia, nhưng có binh lính đã nhìn thấy ngài ấy ngã xuống rồi, làm sao Đại thiếu gia có thể còn sống chứ?

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, sao mà ngay cả xác cũng không có? Nếu có cơ hội, nhất định ta phải đến Man Nam xem thử, nói không chừng thật sự có thể tìm thấy đại ca đâu!" Tuy nói như thế, song thật ra, dù là quan niệm của cô vẫn là "sống phải thấy người, chết phải thấy xác", nhưng đó lại là đại ca của cơ thể này, cô sẽ không nhàm chán đến mức thật sự đi tìm đâu.

Tiểu Lan cũng chỉ biết lắc đầu. Tiểu thư nhà nàng ấy luôn "cửa lớn không ra, cửa sau không bước", sợ là ngay cả Man Nam nằm ở đâu cũng không biết, sao có thể thật sự đi tìm được?

"Phải rồi, tiểu thư thật sự phải như thế này mà đi ra ngoài sao? Không phải Đại thiếu gia đã nói người phải che giấu tốt khuôn mặt này sao? Người như vầy đi ra ngoài, sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, hơn nữa, nếu phu nhân bọn họ nhìn thấy, sẽ càng không bỏ qua cho người." Tiểu Lan tựa vào cửa, nói.

"Phu nhân... Tiểu Lan, bây giờ chúng ta có cách Lãnh phủ xa lắm không?" Lãnh Mạc Tử ngẩn đầu lên, cười nhìn Tiểu Lan. Thì ra trước kia, chủ nhân của cơ thể này vì không muốn người khác nhìn thấy mặt mình, nên mới để nó bẩn như vậy. Chỉ là, phải nói cái cơ thể này cũng tốt quá đi! Tuy là hơi gầy, nhưng làn da lại rất đẹp, ngày nào cũng lấp đi bằng một đống bụi bẩn như thế, vậy mà rửa xong lại có thể trắng trẻo mềm mại, xem ra đây là cái gì mà gọi là "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" chăng?

"Từ nơi này đến kinh thành, phải đi mất tám ngày đường." Tiểu Lan đáp một cách thành thật.

"Đấy! Vậy em nói xem, nơi này trời cao hoàng đế xa thế, bà ta có cơ hội nhìn thấy ta sao? Có điều em nói đúng, bày khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này đi ra ngoài đúng là dẫn đến phiền phức, hay Tiểu Lan, em đi tìm cho ta một cái khăn mỏng đi, lúc ra khỏi cửa, ta sẽ đeo cái khăn mỏng đó." Lãnh Mạc Tử gật gật đầu, bây giờ các cô cũng không có tiền, trước cứ chống tạm bằng khăn mỏng đi! Chờ hôm nào cô có tiền rồi, sẽ đổi thành một cái mặt nạ.

"Tiểu thư, sao nô tì cứ cảm thấy người không giống như trước nữa. Bây giờ tiểu thư thích cười, còn nữa, em cũng không nói lên được, chỉ là em cảm thấy người cũng khác lạ." Tiểu Lan nhìn Lãnh Mạc Tử đầy khó hiểu. Nữ tử trước mắt này đúng là tiểu thư của nàng, nhưng thấy không giống thế nào, nàng lại không nói được.

"Tiểu Lan, vậy em cảm thấy ta của bây giờ tốt hơn, hay là ta của trước kia tốt hơn?"

"Bây giờ ạ." Tiểu Lan trả lời không chút suy nghĩ.

"Đó, được rồi, Tiểu Lan, em đi nghỉ trưa đi! Ta muốn tự ngốc một lát." Lãnh Mạc tử vẫy tay, tiếp tục ngồi trong sân, nhìn sông nhỏ mà ngẩn người. Cô phải làm sao mới có thể kiếm tiền đây?