Chương 2: Vốn dĩ là mỹ nhân

"Em giỏi lắm, thật đấy." Lãnh Mạc Tử cho Tiểu Lan một ánh mắt cổ vũ.

Chủ tớ hai người ăn cơm xong, Tiểu Lan bắt đầu thu dọn những thứ này, mang ra ngoài. Còn về Lãnh Mạc Tử, nếu cô đã muốn quyết định chấp nhận sự thật, tất nhiên không thể sống tiếp với bộ dạng như quỷ thế này. Cô là một cô gái có chứng sạch sẽ, làm sao có thể chịu được sự bẩn thỉu này? Lãnh Mạc Tử ra khỏi phòng, đi một mạch đến con sông nhỏ bên cạnh sân, định sẽ tắm rửa bản thân sạch sẽ.

"Tiểu thư, người làm gì vậy? Tiểu thư, em xin người đấy, xin người đừng nghĩ quẩn, nô tì nhất định sẽ nghĩ ra cách kiếm tiền, để cho tiểu thư có thức ăn ngon." Tiểu Lan vừa đi ra khỏi bếp, liền thấy Lãnh Mạc Tử bước từng bước đến con sông nhỏ, nàng ấy sợ đến mức vội vã chạy đến, ôm lấy thắt lưng Lãnh Mạc Tử.

Lãnh Mạc Tử có phần "cạn lời", ngẩng đầu lên nhìn trời cao, nói: "Tiểu Lan, ta chỉ muốn tắm rửa mà thôi, người ta bẩn quá rồi."

"Thật ạ?" Tiểu Lan ngờ vực hỏi.

"Thật, ta chưa nói phải không? Ta sẽ nghĩ cách để chúng ta có ăn, được không? Em yên tâm đi! Ta sẽ không nhảy sông tự vẫn đâu, ta thật sự chỉ muốn tắm thôi." Lãnh Mạc Tử xoa xoa đầu của Tiểu Lan, an ủi nói.

"Nếu tiểu thư muốn tắm, vậy để nô tì đi nấu nước cho người. Người cứ xuống sông tắm như vậy, sẽ cảm mạo đấy." Tiểu Lan vẫn ôm chặt lấy Lãnh Mạc Tử, sợ mình mà không chú ý một cái, là cô sẽ nhảy ngay xuống sông.

Lãnh Mạc Tử có phần không biết nói gì, nước trong con sông nhỏ này, nhiều lắm cũng chỉ đến thắt lưng. Sông như thế này mà có thể khiến người chết đuối, mới là lạ đó! Tuy nhiên, vì không muốn tiếp tục dây dưa với Tiểu Lan nữa, Lãnh Mạc Tử vẫn thỏa hiệp, ở lại bờ, ngoan ngoãn đợi trong viện, chờ Tiểu Lan giúp cô nấu nước.

Lãnh Mạc Tử ngồi ở trong viện, cô suy nghĩ rất nhiều thứ: Cô nghĩ xem phải làm sao mới kiếm được tiền, phải làm sao để cái cơ thể gầy như que củi này trở nên mạnh mẽ một chút. Cô sẽ không thể trông cậy vào Lãnh gia rồi, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì để bản thân không bị ức hϊếp, Lãnh Mạc Tử cũng quyết định sẽ rèn luyện cái cơ thể này thật tốt.

"Tiểu thư, nước nấu xong rồi, có thể tắm rồi." Tiểu Lan mang nước vào nhà vệ sinh, điều kiện của nơi này rất kém: Không có thùng gỗ lớn, muốn tắm rửa cũng chỉ có thể tắm ở nhà vệ sinh. Lãnh Mạc Tử cảm thấy, tắm như thế này, còn không bằng tắm trong sông đâu! Chỉ là, cái cơ thể này cũng thật yếu quá, tắm bằng nước lạnh hẳn sẽ sinh bệnh đi! Sinh bệnh thì lại tốn tiền, trời ạ! Được rồi, cô đành chịu uất ức một chút, tắm trong nhà vệ sinh vậy!

Cơ thể của Lãnh Mạc Tử, không biết đã là mấy kiếp chưa tắm rồi, bùn đất trên người cũng có thể lấy đao ra cạo thẳng được. Lãnh Mạc Tử phải để Tiểu Lan xách năm thùng nước, mới khiến bản thân sạch sẽ được.

Lãnh Mạc Tử mặc quần áo sạch vào. Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, ánh mắt của Tiểu Lan sáng rực cả lên, cô bèn sờ sờ mặt mình... Mình xấu lắm à? Tiểu Lan có cái biểu hiện gì vậy? Lãnh Mạc Tử kìm không được mà phồng khuôn mặt nhỏ lên. Thích xinh đẹp là thiên tính của phụ nữ, cô tất nhiên cũng không ngoại lệ.

"Ta xấu lắm à?" Lãnh Mạc Tử nghẹn họng, nói.

"Không. Không phải, tiểu thư quá quá đẹp." Tiểu Lan vội vã lắc đầu. Thật ra nàng ấy đã từng nhìn thấy mặt của Lãnh Mạc Tử, khuôn mặt này rất đẹp, đẹp đến nỗi lần nào nàng ấy thấy, cũng đều ngẩn người ra.

"Thật sao?" Lãnh Mạc Tử nghi ngờ, liếc Tiểu Lan. Cô nhấc chân đi vào phòng bếp, cô muốn xem thử có phải mình đẹp lắm thật không. Ở đây không có gương, cách duy nhất để cô thấy bản thân là soi vào trong nước. Ảnh phản chiếu bên trong mặt nước lộ ra một khuôn mặt trái xoan thanh tú, mày lá liễu, mũi cao thẳng, môi nhỏ anh đào. Chao ôi! Đúng là rất đẹp, so với mấy "người đẹp dao kéo" ở thế kỷ hai mươi mốt, khuôn mặt này đẹp không biết chừng nào.

--------