Chương 32

Nhưng qua một lúc lâu mà cơ thể vẫn không cảm thấy đau đớn như dự đoán, cậu chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện kẻ cầm dao vừa nãy đã nằm bẹp trên mặt đất.

Hàn Diệu lẳng lặng nhìn tên đó vài giây, sau đó hỏi: “Xử lý thế nào đây?”

Tiêu Văn Ninh vòng tay qua cổ hắn, lạnh lùng nhìn người trên mặt đất nói: “Quay về nói cho Tiêu Văn Hạo, trên tay tôi chằng có gì cả, cậu ta khỏi lo.”

Dứt lời cậu xuống khỏi người Hàn Diệu, phủi phủi bụi trên người, rồi cùng hắn xuống núi.

Trên đường trở về, cũng im ắng như lúc tới, không biết Tiêu Văn Ninh nghĩ gì mà có hơi thất thần. Đến khi về nhà, cậu mới nhận ra, hình như chân của Hàn Diệu bị dao đâm trúng.

Trên đường đi Hàn Diệu vẫn cư xử như thường lệ, bước đi vững vàng, nên chỉ khi Tiêu Văn Ninh ngẫu nhiên cúi đầu mới thấy ống quần hắn bị rách, thấp thoáng nhìn thấy vệt máu đỏ. Cậu dừng chân, đứng chắn trước mặt Hàn Diệu, đột nhiên ngồi xổm xuống.

Cậu xốc ống quần bị rách lên, thấy dưới đầu gối có một vết thương dài mười mấy centimet, Tiêu Văn Ninh xuýt xa, không nói gì vội vàng chạy lên lầu tìm hộp thuốc của Hàn Diệu.

Hàn Diệu nhìn theo bóng dáng của cậu, không có biểu tình gì mà bước theo cậu lên lầu. Tiêu Văn Ninh mang theo hộp thuốc vội vàng quay lại, kết quả bị đυ.ng vào lòng ngực hắn.

Cậu vội vàng hỏi: “Cậu thấy sao rồi?”

Hàn Diệu nhận lấy hộp thuốc, tuỳ ý ngồi xuống đất: “Không sao đâu.”

Tiêu Văn Ninh nhìn hắn cởi giày vứt sang một bên, sau đó dùng tay xé ống quần bị rách ra, toàn bộ vết thương bị lộ ra ngoài.

Máu chảy theo cẳng chân nhỏ xuống sàn nhà, nhưng Hàn Diệu vẫn cứ bình chân như vại, như thể vết thương này chẳng phải của mình vậy.

Tiêu Văn Ninh nhìn một lúc rồi ngồi xổm xuống, cậu đổ cồn ra băng gạc, nhẹ nhàng lau vết máu trên cảng chân giúp Hàn Diệu.

Hàn Diệu xử lý đơn giản bằng thuốc bột, nắm lấy cổ tay Tiêu Văn Ninh hỏi: “Hai tên kia là ai?”

Tay Tiêu Văn Ninh run lên, rũ mắt nói: “Là người của Tiêu Văn Hạo.”

Hàn Diệu nhìn đỉnh đầu cậu hỏi lại: “Anh chắc chắn không?”

Tiêu Văn Ninh cầm băng gạc giãy tay ra khỏi tay hắn, cậu nhìn chân bị thương của Hàn Diệu vì bảo vệ mình, trầm mặc một lúc lâu rồi “Ừ.” một tiếng.

Hàn Diệu cũng không hỏi nữa, hắn buông tay Tiêu Văn Ninh ra, tuỳ ý gật đầu: “Lần sau nhớ cẩn thận.”

.......................................

Dùng băng gạc băng bó vết thương xong, Hàn Diệu đang định đứng dậy thì bị Tiêu Văn Ninh đè vai lại, cậu đưa mắt hỏi: “Cậu muốn lấy cái gì, tôi lấy cho.”