Chương 31

Hàn Diệu không lên tiếng cũng chẳng đáp lại, hai người đi xuống núi. Con đường hẹp lát đá được dựng hàng rào cao mười mấy centimet ở hai bên, đường núi quanh co, bóng cây loang lổ, âm u yên tĩnh đến mức chỉ có một vài tiếng động khi lá cây bị giẫm lên.

Tiêu Văn Ninh vừa định tìm đề tài để tiếp tục nói chuyện với hắn, đột nhiên cảm giác cánh tay mình bị siết chặt, cả người được chắn phía sau. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, thì thấy có hai người đứng cách đó vài mét.

Hai người mặc quần áo đen, đập vỡ cửa sổ nhà Tiêu Văn Ninh cách đây không lâu.

Bốn người nhìn nhau vài giây, hai người ở sườn núi nhanh chóng vọt tới, Hàn Diệu bảo vệ Tiêu Văn Ninh ở phía sau, bình tĩnh chờ hai tên kia đến gần.

Từng có kinh nghiệm giao thủ với nhau nên Hàn Diệu cũng hiểu rõ hai tên đó.

Kẻ tới đưa ra một cú đấm mang tiếng gió rít, đến khi vung tới trước mặt Hàn Diệu thì bị hắn đưa tay cản lại, nhưng vẫn không quên bảo vệ Tiêu Văn Ninh khỏi mọi mối nguy hiểm.

Hai kẻ giằng co cùng Hàn Diệu vẫn luôn nằm trong thế hạ phong. Đường núi chật hẹp khó ra đòn, Hàn Diệu dùng chân dài đá vào ngực của một tên, một tên khác nhanh chóng móc một con dao ngắn từ trong người ra, mày Tiêu Văn Ninh nhíu lại, sau đó kêu lên một tiếng: “Cẩn thận.”

Kẻ đó dường như bị phân tâm mà khựng lại vài giây, Hàn Diệu nhân cơ hội này lao tới đoạt vũ khí của tên đó. Nhưng còn chưa kịp hành động, đã cảm giác được cánh tay bị níu lấy, vẻ mặt Tiêu Văn Ninh đầy lo lắng muốn đứng chắn ở phía trước, bảo vệ trước người Hàn Diệu.

Hàn Diệu đứng vững lại ý bảo cậu đừng lo, đột nhiên có gì đó loé lên trong tâm trí hắn, nhưng tên kia đã lao tới định đâm thẳng vào cổ Tiêu Văn Ninh.

Tiêu Văn Ninh vội vàng né tránh, chân không vững, bị vấp vào hàng rào, nhanh chóng ngã ngửa ra đằng sau.

Hàn Diệu nghe thấy tiếng thét lên của cậu, buông kẻ trong tay ra, vội vàng lao xuống sườn núi. May mà dốc cũng không cao lắm, Tiêu Văn Ninh lăn hai vòng thì được một thân cây khô chặn lại. Hàn Diệu xông tới bế cậu lên, chưa kịp xoay người, thì đã nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Hắn bế Tiêu Văn Ninh rồi xoay người bằng một chân, chân kia đá tên kia văng ra ngoài. Một tên khác nhân cơ hội này cầm dao đâm về phía hắn.

Tiêu Văn Ninh thấy hắn không trốn kịp thì giơ tay ôm cổ hắn, dùng toàn thân che chắn thân trên của hắn lại.