Chương 20

Toàn là tự mình đưa mình vào thế khó xử không, buồn ghê gớm.

Ngó vào cái sân giống như bãi rác của thằng bạn, nhìn lên cái chiếu 2 thằng bạn đang ngồi dơ hầy, lại đưa mắt xuống dưới nhìn mấy zĩa mồi thì lèo phèo, thấy phát kinh mà kêu nó lên mất nét chết.

N và T chưa biết mình gia thế nhà em nhứ thế nào, ngoài đường nhìn em giống mấy thiếu gia lắm cơ mà đôi khi xe hết xăng hay xì lốp xe dắt bộ hộc “xì dàu” chứ đâu phải zỡn chơi. Không phải là em hỏng có tiền mà mỗi lần có tiền là y như rằng gió vào nhà trống zãy.

Không biết nếu chở N lên nó thấy cảnh này nó có khinh mình rẻ tiền không nửa. Cơ mà có rượu trong người suy nghĩ thì suy nghỉ vậy chứ em cũng quyết đoán lắm.

Được, em muốn lên cho em lên luôn. Em SMS lại:

Em-Uh, lên buồn ráng chịu nha.

N-Ok (cười)

Em-Em lên hay anh lên chở.

N-Sao cũng được.

Em-Anh lên chở nha.

N-Ok (cười).

Em-giờ anh lên luôn đó nha.

Rôi em nhìn thằng C ra vẻ quát:

Em-C cho tao mượn khóa xe.

C-Thôi pa xe hết xăng.

Em liền quát:

Em-Đi chở gái.

3 giây sau chìa khóa nằm gọn trong tay em liền nha.

C và thằng D coi bộ tỉnh rượu liền, 2 mắt sáng rực nhìn em ngưỡng mộ lắm cơ, thằng C liếʍ mép, nheo mắt nham hiểm nhìn em nói:

C-đù đù gái nào đó mầy.

Em-Fan hâm mộ chứ ai mầy, nói trước nó em họ tao đó nha.

Thế là zong xe lên nhà bé N, móc điện thoại ra SMS:

Em-Em ra đi, anh đứng trước nhà nè.

N-Dạ.

Thấy cái nhà của nó, với cái cổng cao phải 4m tự nhiên khí thế của em tiêu tan đâu hết, chở N lên có sai lầm quá không đây.

N đi ra ngoài cổng vẻ mặt tươi cười lắm rồi nói vọng vào với ai đó:

N-Con đi chơi chút.

Rồi khép cổng lại, em ngắm nó từ đầu đến chân nghi bụng:”thôi chêt mie rồi, mình có bảo nó đi nhậu ở nhà hàng đâu trời….”

Ráng nở nụ cười thật đẹp trai cơ mà sao nó méo xẹo thế không biết, N đưa tay lên cười, vẫy vẫy tay “ôi trời ơi, sao mà đẹp zữ vầy nè, còn trang điểm nữa chớ”..Em cắn chặt răng muốn chở nó đi luôn quá, khỏi lên nhà thằng bạn kiểu này mất mặt quá chừng, N vừa leo lên xe thì em nghe có mùi thơm thoang thoảng rồi đó nha, muốn rút điện thoại ra gọi cho 2 thằng bạn kêu tụi bay dọn dẹp vào cho gọn gàng dùm cái, cơ mà N ngồi phía sau gọi chẳng được, mà nhắn tin chắc gì tụi nó lây ra xem.

Sao mà đau lòng quá vầy nè, N mặc váy rồi còn mang theo cái ví da cầm trên tay nữa chớ…Chắc nó chưa nghỉ rằng em sẽ nhậu bèo nhèo như zãy đâu, bạn thì lè què 2 ba thằng,em mặc đồ chi mà lung linh zữ zãy N, hay có bạn anh nên N lên làm duyên đây.

Đi được đoạn N nói:

N-Anh chơi chỗ nào.

Nghe sao mà giống như có dao cứa vào tim dzãy nè, em trả lời mà trong lòng khó chịu quá:

Em-ơ…ờ, thì nhà bạn anh đó.

Thôi xong, đừng có nghĩ nhà nó cũng như mà em nha N..Tự mình thấy quê với mình quá chừng…chắc chút nữa lên nhà thằng D bé N thấy cái cảnh nhà cửa dơ dây, rác rưới tùm lum chắc em kiếm cái hố nào mà xuống đó ngồi luôn quá.

“Em-C ngồi chơi với N nha.

C-Mày đi đâu.?

Em-đi kiếm cái hố tao chui xuống chớ đâu”

Nghĩ tới cái viễn cảnh đó chắc em chết mât, giờ mới thấy mình ngu biết thế là cứng rắng lên đừng mềm lòng khi khác nhậu hoành tráng hơn thì kêu N lên đỡ mất mặt rồi…

Hai lỗ tai nóng quá chừng nha, ước gì mà giờ có ai gọi cho bé N bảo nó có chuyện gấp thì hay biết mấy, cơ mà trời đâu chiều lòng người. Gần tới nhà thằng D em muốn đoạn đường thật dài ra, xa ra vô tận cũng được.

Thứ nhất là N khỏi xuống nhà thằng bạn thấy cái viễn cảnh ba thằng đực rựa ngồi nhậu với mấy zĩa mồi lèo tèo, thứ hai muốn được N ngồi sau lưng như thế này mãi, cảm giác ấm áp quá chừng.

Coi bộ N chẳng biết khi sáng em đi chơi với T nên chẳng thấy nó hỏi thăm cái gì hết, thấy hai đứa im quá em lên tiếng:

Em-N ăn gì chưa?

N có vẻ không để ý nên đưa đầu ra phía trước gần em “hả” muốn tiếng làm em muốn hôn quá chừng…

Em-N ăn gì chưa?

N cười nói:

N-ăn rồi anh.(cười).

Em-Tí nữa xuống bạn anh buồn ráng chịu nha.

N-Hong sao.

Như có em gần bên cạnh nên N vui lắm hay sao ấy, cứ cười tít mắt, muốn cưới N về làm vợ luôn quá chừng.

Em cười, N cũng cười…trong không gian yên lặng tuy chẳng có lời nói nhưng có vẻ như 2 con tim được ở gần nhau, nó trở nên căng tràn sức sống và khiến cho 2 con người tưởng chừng như ở hai thế giới xa vời với nhau được xích lại gần nhau, cùng hoa chung nhịp đập…

Nhà thằng D hết cua rồi quẹo, đường thì xấu, chở N sau lưng mà cái xe nó cứ bồng bồng khí chịu quá nha. Có vẻ như thấy đường tối quá, cây cối lại um tum, N hơi lo lắng hỏi:

N-Nhà bạn anh ở đâu.?

Hai lỗ tai càng ngày càng nóng, em cười ngượng trả lời :

Em-Sắp tới rồi…

Chuẩn bi hình tượng thiếu gia sụp độ hoàn toàn trong mắt N rồi, cái viễn cảnh tụi anh nhậu không lung linh như em nghĩ đâu N ơi..Còn đoạn nửa là tới nơi thì nghe 2 ông thần đó cười nói sặc sụa, nóng rồi nha.

Tới nơi, coi bộ mặt em giống ông mặt trời lắm rồi đó, 2 thằng bạn dừng cười quay qua ngó em với nhỏ N chằm chằm…đồng hồ sinh học trong người 2 thằng đó coi bộ bị đứng rồi hay sao mà tụi nó đơ zữ ha.

Em tằng hắn 1 tiếng, rồi nhìn N với 2 thằng bạn cười..”đậu móa, đậu móa…mất nét, mất hình tượng quá quá quá rồi”.

N nhìn em chỉ vào nhà thằng bạn ngờ vực nói nhỏ:

N-Đây ak hả?.

Em thì khỏi phải nói, mặt mũi như quay cuồng giả vờ cười nói:

Em-ờ, đây nè.

N coi bộ thẹn thùng lắm, mặt cũng đỏ bừng, em thì mặt mũi méo xẹo không biết nó có nghĩ “này nọ” không nữa.

N nhiệt tình quá đâm ra mình nghĩ cũng bình thường thôi chứ đâu ngờ thành ra thế này.

————-Đôi lời————–

Một lần nữa xin lỗi anh em mấy ngày qua em không riviu cho anh em được vì bận quá…

Em rât cảm động trước sự quan tâm, theo dõi và luôn ủng hộ em trong thời gian qua, anh em chính là động lực để em cố thêm nhiều nổ lực để tiếp tục câu chuyện này…sẵng đây em có đôi lời về chuyện của em chút.

Để chuyện của em viết thành truyện cho các anh em đọc thực sự không đơn giản tí nào. Em không nhớ được hết những lời đối thoại của ngày hôm đó như thế nào (dù tối về em viết lại nhưng vẫn phải suy nghĩ lắm mới nhớ). Có khi không thể nhớ được chi tiết nhưng đại ý của cuộc nói chuyện là như vậy, có một số chỗ em cường điệu lên nhưng vẫn giữ được ý nghĩa của lời thoại đó, và những chi tiết chẳng hạn T nhìn em, dù em không biết T nghĩ như thế nào nhưng để lời văn được hài hước em hay thường thêm vào “chắc nó thấy mình đẹp trai” hoặc T nhìn em kiểu “ủa, anh hỏng đút cho em ăn hả”…

Đáng lẽ câu chuyện này em riviu hằng ngày cho anh em xem, nhưng để có được câu truyện hay thông suốt với nhau em đã dừng câu chuyện lại vì lý do gia đình và cũng muốn được dồn thật nhiều tình tiết hay để viết thật mạnh lạc…Đương nhiên chuyện là chuỗi ngày em rong ruổi, tích góp lại và đôi khi ngày hôm đó chẳng có gì để viết cho anh em, nếu có thì cũng chưa có gì thú vị hay đặc sắc cho lắm.

Thế nên anh em đọc sẽ cảm nhận được chuyên có nhiều tình tiết vui, gay cấn, liên tục từ chap này tới chap khác thực ra đó là chuỗi ngày dài, em đã lượt đi những ngày chẳng có gì, còn những ngày có gì chuyện gì vui hay đặt biệt em đều viết lại cho anh em, thành ra nhiều anh em đọc xong hay bảo em gió rồi nghĩ “làm đéo gì có kiểu yêu đương mà ngày nào cũng thú vị zữ zãy”.

Ai cũng có câu chuyện tình yêu thú vị của mình và em cũng vậy nhưng kỹ niệm như thế này em muốn viết lại để sau này có vợ mình xem lại để thấy được sự bồng bột, sự cuồng nhiệt với tình yêu, của tuổi trẻ khi xưa của minh, nhưng để có được tình yêu đẹp đầu tiên phải có được một tình yêu thực sự và muốn nó trở nên lãng mạn, thú vị thì do chính người trong cuộc biết cách làm nên hay không. Anh em nào có một tình yêu thực sự và đẹp chắc sẽ còn lãng mạn, sến hơn chuyện của em gấp mấy lần ấy chứ.

Có nhiều đoạn em sợ các anh em lại bảo CDSHT nên em cũng lượt ra dù nó có thật, nhiều đoạn đối thoại em nói rất sến nhé, em lượt thành bớt sến đi sợ anh em nói làm em quê.

Đôi lời thế thôi ạ. Anh em tin đây là chuyện cũng được mà truyện cũng được nhưng nhớ phải theo dõi và luôn ủng hộ em nhé…hô hô…

Một lần nữa và một lần nữa em xin cảm ơn tất cả mọi người.

—————