Chương 16 - 17

T miễn cường cầm cuốn bánh xèo em vừa cuốn đưa lên miệng cắn 1 miếng nhỏ xíu như chuột cắn..thôi kệ vậy cũng được, thấy nó cầm cuốn bánh xèo cứ cắn miếng chút chút nên em bảo:

Em-Chấm nước mắm nè, ngon lắm đó.

Nó chu cái miệng ra rồi lắc đâu, thôi kệ nó tiểu thư khi nào ra ngồi chỗ này ăn đâu, họa may lắm có ai mua về nó không thấy được cái cảnh này nó mới chịu ăn, haizz thở dài 1 cái thiệt ghê gớm tụi nó như thế này thì khoảng cách giữa mình với tụi nó xa vời quá.

Thấy nó cứ cắn miếng chút chút, nhai nhai như bị ai ép vậy, bực lắm rồi nha, em nói:

Em-Sao ăn gì kỳ vậy, cắn gì chút xíu khi nào mới hết.

T nó nhìn xung quanh như sợ ai nghe thấy rồi nhăn mặt kiểu “nói nhỏ thôi”…càng ăn thì càng đói muốn kêu nữa mà bé T cứ kiểu thế này thì “đá đỗ dẹp nghỉ” cho rồi ăn với chả uống.

Dừng đũa đết thèm ăn nữa, ngồi ngó nó ăn, nó lại mở to 2 mắt nhìn em rồi nhìn xuống đĩa bánh xèo chắc nó nghĩ “ủa, hong ăn nữa hả”, thấy em dừng đũa như T mừng “hết lớn” nó lật đặt bỏ cuốn bánh xèo như còn y nguyên xuống rồi cười.Em ngán ngẩm quay qua bà bánh xèo nói:

-Tính tiền cô ơi-em nói.

Nó ngượng nên cũng quay đầu ra chỗ bà bánh xèo ra vẻ sốt ruột, em quay đầu lại nó cũng quay đầu lại, mie gì nữa đấy má chọc tui hả.

Tính tiền xong xuôi đứng lên nó cười tươi như sáo, em thấy thế cũng vui, hỏi:

Em-(cười) em cười cái gì đó.?

Coi bộ nó thoát được cực hình rồi ấy sao ấy.

T-(cười) không có gì hết.

Em nhẹ giọng-Đi ăn sáng kiểu gì mà chả ăn cái gì hết trơn vậy, giờ T về chưa?

T-Em ăn ít lăm.

Em nói lại- giờ về ha.

T nheo mặt,nói:

T- hay mình đi dạo đi.

Em-Trưa rồi, nắng mà dạo gì, không sợ đen hả?

T-hong.

Em-Zãy muốn dạo ở đâu.?

T-Đâu cũng được.

Đi với 2 bé này chả hút được điếu thuốc lá nào chán ghê, anh nhịn như thế là hết cớ rồi đó nha. Đang đi ngoài đường thì có SMS lấy ra xem thì ra là thằng bạn nhắn:

-Đi với fan nào đó, dạo này có gái im luôn nghen.

Ây da thế là có 1 thằng bạn đã thấy em rồi kiểu này là đứa nào cũng biết cho mà coi, em liền SMS:

Em-bạn thôi, đừng nói với ai hết nghe mầy.

Bạn-chu choa, bạn thôi hả, có gì rủ đi uống cafe xem được hok đây.

Nó ra điều kiện để nó khỏi kể với ai đây mà.

Em-uh, khi nào được tao gọi cho.

Đi xe 1 tay vừa nhìn điện thoại vừa chở bé T nguy hiểm quá, nó mà té 1 lần nữa là mình từ ân nhân qua tội đồ luôn đó nha. Vội cất điện thoại trong lái cho đàng hoàng.

Dù trong bụng cũng muốn chở nó đi thêm lung tăng lung tung lắm, cơ mà phải giữ khoảng cách chút xíu nên em quay ngó ngó nó bảo:

Em-Thấy hok, trời như thế này có ai đi dạo như mình hong, có gì bữa khác anh chở đi chán luôn nha.

Nghe xong nó xị mặt xuống, xịch ra không ngồi gần em nữa rồi nhìn qua chỗ khác không nói. Em ngán ngẩm lắm rồi nha cơ mà vẫn chạy tiếp. Em không chở nó đi dạo trong phố nữa chạy ra ngoài ngã tư vành đai khu này thì vắng nhà cửa vs xe cộ đi lại lắm, nó méo mặt hỏi:

T-ủa, đi đâu zọ?

Em-Đi dạo chứ đi đâu.

Em tưởng nó sợ, để nó bảo thôi về đi, ai ngờ nó toe miệng cười khoái lắm, cưng lỳ thì anh cho lỳ luôn nè, dậm về số sau em zọt ga thật mạnh luôn, em thì xưa ít chạy nhanh, ẩu lắm lần này cho nó biết cảm giác luôn. Nó vừa la vừa nói:

T-Chậm thôi, dạo kiểu gì zãy.

Em toe miệng cười bảo:

Em-Dạo chậm anh chán quá.

T-Nhưng không được té đó.

Rồi em cười thiệt to, nó coi bộ xích tới gần em hơn rồi nha, muốn ôm em lại lắm nè.Em hét to:

Em-Hok ôm anh lại hả…

Như được tiếp thêm động lực nó luồn 2 tay qua eo em rồi, ngã đầu vài lưng em….thôi nha, muốn hϊếp dâ* luôn đó nha. Nó càng sợ em càng khoái, chạy càng nhanh nó ôm em càng zữ, thích gì đâu ak. em giảm ga quay lại ra vẻ hỏi:

Em-Sợ không?

T cười tít mắt bảo:

T-Chả sợ tí nào.

Em- Aa vậy là thích đúng không.?

T-Thích.

Tội lỗi quá, tự nhiên kết nó T quá luôn nha…Dòng ký ức như mới hôm qua chạy ùa về trong em, nhớ lại khi trước uống cafe với N rồi tiễn N về em đi kè kè thật chậm bên N nói chuyện hoa tay múa chân thật vui vẻ, khoảng khắc sâu lắng, da diết đang nhớ biết bao, còn bây giờ em với T nhưng ngồi cùng 1 xe, chạy thật nhanh…Hai khung cảnh khác nhau nhưng cảm giác lại là một…

Nghĩ lại mình thật may mắn khi gặp 2 đứa nó té xe đúng là “đêm định mệnh” nhưng trái tim chỉ có một và nó chỉ có một ngăn để dành cho một người thôi..ờ còn con bé trong bar nữa chớ.

N nhẹ nhàng, tính cảm như thế nào thì bé T mạnh mẽ, cá tính biết bao. 2 con người, 2 tính cách khác biệt nhưng là bạn thân của nhau, em thấy tội lỗi quá, giá như đừng quen 2 đứa này thì hay biết bao (mẫu thuẫn quá nhỉ, bảo thích rồi lại không), trái tim khỏi đập loạn nhịp, khỏi phải suy nghĩ và khỏi phải đau lòng.

Xe chạy thật nhanh, T như quen được với tốc độ như thế này coi bộ đỡ sợ hơn có lúc buông em ra giơ hai lên hét thật to. Em cũng muốn hét thật to cho bay hết đi những suy nghĩ, tham lam trong mình.

Em chở T lên đồi cỏ, trên này đẹp tuyệt vời…T lần đầu tiên thấy cảnh này cảm xúc dường như dân trào lắm, nói:

T-Đẹp quá…

Em thì nở 2 lỗ muỗi ra hết cỡ, anh mà…her her.

Dựng xe xuống đi lên chỗ cao nhất, em quay qua hỏi T :

Em-Lãng mạn quá ha.

T 2 má hồng hồng ngước nhìn em ngượng ngùng chẳng nói. Thấy thế em cười rồi bắt chước phim Hàn quốc,bảo:

Em-2 đứa mình hét thật to đi.

Nói xong em dang tay ra hét thật to AAAAA âm thanh vang thật xa, cảm xúc đến như muốn ứa nước mắt để thoát ra ngoài. Em quay qua T cười, mắt em hơi đỏ đỏ, em nói:

Em-T hét đi…

T cũng đứng như vậy hét lên, như muốn hòa vào âm thanh ấy cùng T, em hét theo T hai đứa ngân thật dài, em đưa tay quệt giọt nước mắt chưa kiệp rơi ra. shock lại cái tinh thần chứ T thấy thì quê chết.

Hai đứa nhìn nhau cười, khoảng khoắc này em muốn ôm T vào lòng quá..Bước đến gần T em hỏi:

Em-Hai đứa mình lãng mạn quá chừng.

T cười rồi hai mắt cũng đỏ hoe như em, em nhăn mặt hỏi:

Em-Sao vậy T.

T-(cười)Em hét to quá, nên tự nhiên cay mắt quá.

Thôi xạo quá, khung cảnh như thế này khi yêu ai, khi có chuyện gì giấu trong lòng là muốn khóc liền hà, làm anh không biết zãy ak nha.

Em nói với T:

Em-Thôi mình về ha, em thích thì bữa sau đi tiếp.(cười 1 cái thật đẹp trai nha).

Em quay lưng đi thì T nói to:

T-Anh Q…

Gọi tên luôn, giật mình 1 tí em quay lại, nhìn T kiểu khó hiểu, mà lúc này gió thổi bay bay T trông sao như thiên thần quá chừng.

T-Em..

T bắt đầu thút thít rồi, ước gì nó nói…em đoán biết nó muốn nói cái gì nên cố không để cho nó nói ra,em liền bảo:

Em-Thôi về, có gì nói sau cũng được.

Nhìn T thì thấy nó nắm chặt 2 tay, lại kiểu cắn bặm môi của con N dường như để kiềm lại lời nói của mình.

Em khẽ nằm tay T như N vậy, lay lay nói :

Em-Thôi mình về.

T-Không về đâu.

Em nhăn mặt nói-Trưa rồi ở đây làm gì, nắng lắm.

Rồi buông tay T xuống nói tiếp:

Em-Em muốn khi nào về.

Có vẻ khi thả tay T ra nó hụt hẫng lắm, T hét lên với em đúng kiểu tiểu thư:

T-KHÔNG VỀ.

Rồi T bắt đầu rơi nước mắt, cả người như run lên.Em ngỡ ngàng nói:

Em-Tự nhiên hét lên với anh, tự nhiên khóc, thôi nín đi.

Nói dứt câu thì em cười một cái kiểu như để xoa dịu lại.em đùa nói tiếp:

Em-Em không về anh bỏ em lại ở đây luôn đó.

Em vờ quay lưng đi thật chậm, nó vẫn đứng đó bậm mỗi nhìn em, sao mà T đẹp quá chừng đi. Kệ, em cứ bước thật chậm thật chậm ra xa T…em quay lại nói to:

Em-Anh về thiệt đó nha, giờ có về không?

Sao mà em ghét cái kiểu lỳ lợm của nó dữ không biết, hay nó muốn mình kéo nó về, hoặc ẵm nó về. Biết như thế này thì em đã không chở nó lên đây để những khung cảnh như thế này làm cho những điều chất chứa trong lòng T dâng lên và muốn nói hết ra.

Sau này em mới biết bé T này tội nghiệp lắm vì một thứ chẳng đáng đó là vì..

P/S: Nhiều bác hỏi em đi xe gì, ah xin trả lời là em đi con Ju Rc khoe thêm tí nữa là Ju đời mới, với LX không phải của em mà muốn lấy đi lúc nào cũng dc.

Có bạn bảo khúc N nói thích em với lại đánh nhau là CDSHT xin thưa là chính N nói ra với em, rõ ràng từng chữ một. Còn đánh nhau không phải nó đá em 1 cái đâu nhé, em giảm bớt để đỡ quê thôi, nó đánh cũng hơi bị nhiều đó nha. Còn dọa em nữa chứ không phải đơn giản đâu nhé.

Sẵng đây ngoại chuyện 1 tí xíu là những thứ vừa trải qua, sự kiện đáng nhớ ấy ạ về nhà em đều khi lại để khỏi phải quên, cơ mà em đọc thấy nhiều truyện viết về quá khứ, hồi ký mà rõ ràng quá chừng, ước gì em cũng có trí nhớ như vậy…

—————

Sao mà em ghét cái kiểu lỳ lợm của nó dữ không biết, hay nó muốn mình kéo nó về, hoặc ẵm nó về. Biết như thế này thì em đã không chở nó lên đây để những khung cảnh như thế này làm cho những điều chất chứa trong lòng T dâng lên và muốn nói hết ra.

Có vẻ phải dịu dàng với nó thôi chứ có khi nó không về thiêt, em đi lại chỗ nó rồi nói:

Em-Anh hút điếu thuốc nhé.

Rồi bật lên châm lửa, lúc này em nghiêm túc thật, nhẹ nhành hỏi T:

Em-Mình về đi T bữa sau em nói cũng được mà, được không.?

T cuối xuống có vẻ càng khóc nữa. Em cũng hết cách rồi, nên nói:

Em-Thôi ra chỗ mát kia T nói anh nghe.

T không nói nhưng có vẻ đồng ý rồi, em nói tiếp:

Em-Mình đi.

Nhìn bàn tay của T lạc lỏng quá, em muốn cầm thật chặt mà dẫn T đi, được như thế thì hay biết mấy. Tự nhiên cảm thấy nặng nề ghê gớm, đến nơi em ngồi xuống rồi bảo T ngồi bên cạnh luôn. Không gian yên ắng quá, ngồi mãi T không lên tiếng, nên em nói:

Em- T nói đi.

Rồi nhìn T lúc này mascara kẽ mắt của T cũng nhòe rồi nha, khi nãy dễ thương sao giờ nhìn như bà kẹ zãy trời…=)), có vẻ ngượng quá nên T chẳng biết nên mở lời như thế nào, thấy thế em chêm thêm:

Em-Em muốn gì với anh mà.

Sao nó cứ để tui đọc thoại một mình hoài zãy nè.

Em- T thích anh phải không.?

Anh em nhớ nhé như em nói mấy chap trước rồi mình phải sến và phải mạnh miệng. Cơ mà với tùy trường hợp vợ bạn ra nhé.

Em quay qua nhìn T, nó ngước lên nhìn em rồi lại cuối xuống vẻ thẹn thùng dữ lắm, em phì cưới rồi nói:

Em-Sao em không nói ? zãy mình về dc rồi phải hong.

Nói xong em đẩy nhẹ người mình đυ.ng vào T, coi bộ tình hình khá hơn rồi đó nha. T bắt đầu đưa tay lên lâu nước mắt, rồi khịt khịt như con nít khóc xong hay bị nghẹt mũi ấy. Chắc gì ba mẹ nàng làm nàng khóc được như thế này trừ phi bắt nó đi lấy chồng mà thằng đó nó chẳng yêu…haizzz tội lỗi quá Q ơi.

Rồi T mở miệng nói:

T-Em..em..anh nhớ lúc tụi em bị té xe không.?

Em phì cười nói:

Em-Có chứ sao lại không, lúc đó mặt của N nhìn vui lắm.

Ơ hớ nặng nha,nụ cười trên mặt em tắt liên như muốn chữa cháy cho câu nói hớ vừa nãy, đã biết là đi với bé này không nói về bé khác rồi cơ mà, trách cái miệng tày lanh của mình thật đấy chứ.

T hơi chững lại nhìn với ánh mắt buồn rười rượi,rồi nói tiếp:

T-Lúc anh tới giúp em ấy, anh đỡ tụi em dậy, rồi anh chạy về lấy hộp thuốc cho tui em, rồi anh lấy thuốc bôi cho N, em tự bôi cho mình nhưng đau quá em ngồi nhìn anh bôi thuốc cho N, lúc đó em thấy..hình ảnh đó đẹp lắm.

Em im lặng không nói, T tiếp:

T-Em không biết nói như thế nào nữa, anh cứ thổi thổi vào chân N rồi cười cười tự nhiên lắm, em không biết nữa…

T bắt đầu khóc, giọng nói nghẹn nghẹn lại rồi, mệt ghê đó nha, dường như ông trời biết tui rất là không thích con gái khóc nên bất tui phải chịu chứ gì đung không..??

T-Em cứ ngắm mãi, …anh với N đau có để ý đến em, em nhìn N rồi em ước gì mình là N…

Không gian im lặng vang vọng mỗi tiếc khóc nấc lên của T mà thôi, em thấy lòng nặng trịu, choàng tay qua vai T vỗ nhẹ rồi, T ngã đầu vào vai em cứ thế khóc…T tiếp:

T-Anh không có vẻ gì để ý em hết, em nhớ anh chỉ nhìn em đúng 1 lần rồi nói “bôi thuốc nè”..

Em lục lại suy nghĩ, và chắc chắn 100% là em nhìn nó quài cơ mà chắc toàn liếc nhìn nên nó không biết. . Không ngờ hình ảnh đơn giản như thế thôi mà lại đậm sâu với một người con gái như thế.

Trong giọng nói của T giờ nghẹn ngào quá chừng, T co chân lại đưa tay lên ngực nắm chặt lại, em cuối xuống nhìn T mà lòng đau quặn, chắc là đau lắm phải không T, đau hơn cả vết thương thể xác nữa, tình yêu là cái gì mà ghê gớm vậy chứ, người ta có thể sống chết vì nhau. Anh chưa hiểu cảm giác yêu là như thế nào em và N đứng đem đến cho anh cảm giác ấy nữa…Anh muốn được người con gái bình dân như anh đem tới cảm giác ấy thôi, một gia đình thật bình dân để môn đăng hộ đối với gia đinh anh, tụi em ở thế giới xa quá. Anh chịu,em chịu thì gia đình em chịu không, bạn bè em, bạn bè anh nói em và anh ra sao…miệng đời ác lắm em ah.Để được hạnh phúc thì tình yêu không là chưa đủ đâu em.

Em ngước lên trời thở dài mà nước mắt lăn rơi mặn cả môi, đưa tay còn lại chùi thật nhanh nước mắt để T không biết.

T-Rồi anh cười, đến tận bây giờ em cũng thích nhìn anh cười, anh nhìn N cười mãi rồi xin số điện thoại của N, em cứ đứng nhìn anh mãi, anh quay vào nhà em hụt hẫng lắm…em ước gì anh quay lại rồi xin số điện thoại em luôn thì hay biết mấy.

Em cắn chặt môi, người con gái kiệm lời như T mà nói những lời như thế này sao, T khóc, cứ khóc mãi ..

T nói đúng đa số em chỉ nhìn N rồi kể về N mà thôi…anh em có biết em buồn, buồn đến cỡ nào không, khi được nghe 1 người con gái thương mình, tâm sự hết nỗi lòng của nó cho mình nghe mà mình lại vô tâm quá..Đó là 1 tình yêu thực sự.

Người T khóc run lên cứ mỗi nói đoạn T lại khóc.

T-Về nhà em cứ nhớ mãi anh, nhớ nhiều lắm, em cứ muốn gặp lại anh, em muốn xin N số điện thoại của anh nhưng mà…..

Lần này T khóc to thật, em phải ngoáy nhìn lại xung quanh xem có ai không.

T-Nhưng mà..nhưng mà N nó bảo với em nó thích anh…

T như bị tức ngực 2 tay cầm chặc lại vơi nhau rồi khóc, khóc dữ lắm anh em ạ, cảm xúc quá mạnh mẽ T lấy tay đánh đánh vào ngực mình. Em vội cầm chặc tay T và cứ nắm mãi như thế…

Em muốn nói lắm nhưng không muốn cắt ngang câu chuyện của T nên em cứ im lặng..

T-Em biết…lần đầu uống nước với anh, anh toàn nhìn N rồi nói chuyện với N…anh có tình cảm với N hơn em phải không..

Con gái quả sắc sảo, nhạy cảm T nói đúng phốc dù em cũng nhìn T và nói vài câu với T, em cũng không để lộ quá rõ mà T đều nhìn được hết.

T-Rồi lần uống cafe tiếp anh với N đó, N có qua rủ em đi, em biết con N nó chẳng thích ai đâu, ngoài bạn ra không đi chơi như thế đâu, mà nó rủ em đi là em biết là nó thích anh nhiều thế nào…

Lại nấc nghẹn ngào..

T-N ngồi trong phòng em rồi kể nhiều về anh, em nhớ anh lắm muốn đi lắm, nhưng em không muốn chen vào anh với N nên em vờ không đi nữa để N đi với anh.

Vậy ra…em đã hiểu, thì ra N có nói với em:”Nó đi không được”, “Em không biết nữa, khi nãy qua chở nó mà nó không đi,em đứng ở nhà nó nói chuyện 1 lát rồi chạy lên đây luôn”..vậy ra vì T không đi là muốn dành tình cảm của mình cho N sao.

Trách mình sao vô tâm quá…

T-Em muốn được nói gặp anh, nói chuyện với anh…nhưng không biết làm cách nào để có sđt của anh hết…em muốn gặp anh nhiều lắm….

Sao em cũng thấy nghẹn ngào quá chừng.

T-em muốn mời anh đi sinh nhật để thấy anh, nên sinh số điện thoại của anh ở N để rủ anh đi…vậy là em có số anh luôn.

Hì T nói nhiều chỗ như con nít ấy mà em cười chẳng nổi. Tính cách con nít nhưng tâm hồn thì chững chạc lắm.

T-Rồi em bắt gặp N đang ôm anh, em đau lắm, em uống cho thật nhiều, để quên anh đi cho rồi….

Mỗi lần nhắc đến N thì T lại khóc, đứng khóc nữa T ơi anh khóc theo em mất.

Có lẽ tình cảm của 2 đứa N và T thắm thiết quá nên chẳng có đứa nào muốn có lỗi với đứa nào.

T ngước lên nhìn em, hai mắt sưng húp, đỏ hoe, rồi nói:

T-Em như thế này, em có lỗi với N phải không anh..

—————