Chương 10: Gặp đế vương

Chính điện của Đế quốc không lớn bằng ở Thượng Triều, cung nữ dẫn Bích Mai và Vương Hoa Thành tiến vào trong điện, dù đã quen với nghi thức diện kiến ở Thượng Triều, nhưng nàng vẫn sợ hãi, cảm giác chịu áp lực lớn đến nỗi khiến nàng hơi khó thở.

Hai ngày học lễ nghi ở Đế quốc, trước mặt Đế vương, Bích Mai thể hiện rất tốt, quy tắc ở Đế quốc đơn giản hơn Thượng Triều rất nhiều, phải chào hai câu bằng tiếng Đế, nàng không hiểu ý của nó, chỉ có thể ghi nhớ cách phát âm.

Lúc đứng dậy, Đế vương nói câu gì đó, Hạ Lôi Thần đứng sau lưng nhỏ giọng phiên dịch: “Ngẩng đầu.”

Bích Mai ngẩng đầu, rốt cuộc cũng thấy được diện mạo của Đế vương.

Đại khái Bích Mai tưởng tượng Đế vương là một ông lão đáng sợ hung tợn như một con sói, nhưng khi thấy người thì lại có chút thở phào nhẹ nhõm.

Tuổi của Bích Mai chẳng lớn hơn chất nữ đầu tiên của Đế vương là bao, Đế vương nay 65 tuổi, đầu tóc đã bạc trắng, khi còn trẻ ở chiến trường lấy một địch trăm, nay đã sớm không còn thấy sự uy dũng năm đó nữa. Lão nhàn hạ nuôi râu, mọc dài và trông xồm xoàm, da mặt lộ rõ những vết hằn năm tháng, tuy lão ngồi trên ngai cao xa, nhưng vẫn không giấu được cái bụng phệ chình ình chọc người chú ý.

Theo bản năng, Bích Mai lắc vòng bạc, giống như kỳ vọng nó sẽ xác nhận chủ nhân của mình cho nàng.

Đế vương cẩn thận quan sát một hồi, mới gật đầu nói, Hạ Lôi Thần phiên dịch: “Đế vương khen nàng rất đẹp.”

Lời này càng làm nàng căng thẳng hơn, nhưng cố không thể hiện ra ngoài, nàng cúi người về trước tỏ lòng viết ơn, Đế vương lại mở miệng nói gì đó, lần này Hạ Lôi Thần không dịch nữa, trực tiếp nói chuyện với Đế vương, hai người nói qua nói lại, Bích Mai không hiểu họ đang nói gì. Nàng lẳng lặng nhìn Hạ Lôi Thần, chỉ thấy hắn rất chừng mực, hai tay chắp sau lưng, thái độ tự nhiên, mặc dù nửa câu Bích Mai nghe cũng không hiểu, nhưng âm điệu của tiếng Đế vốn trầm trầm, hắn nói chuyện nghe còn trầm hơn.

Đột nhiên Đế vương trừng mắt vỗ mạnh vào tay vịn ghế, làm Bích Mai như sắp quỳ xuống theo quy tắc của Thượng Triều, ngay cả Vương Hoa Thành cũng quay đầu nhìn xem phản ứng của Hạ Lôi Thần, nhưng Hạ Lôi Thần vẫn giữ nguyên thái độ cũ, khiến hai người họ không biết phải phản ứng như thế nào. Chợt Bích Mai ý thức được, hình như họ đang cãi nhau.

Đế vương uống một ngụm trà thông khí, Hạ Lôi Thần lại nói một câu, Đế vương cau mày, Bích Mai thấy ánh mắt của lão dừng trên người mình, vội vàng điều chỉnh thái độ cười một cái, thấy nàng cười, Đế vương cũng bật cười, những nếp nhăn ở khóe mắt nổi lên như hoa nở trên mặt.

Cười cái gì thế?

Bích Mai muốn hỏi, nhưng biết đây không phải lúc thích hợp, nàng chỉ hơi hé môi, nhìn về phía Hạ Lôi Thần xin giúp đỡ, nhưng hắn không chú ý đến nàng, tiếp tục nói chuyện với Đế vương. Cuối cùng Đế vương khoát tay, Hạ Lôi Thần mỉm cười vui vẻ, rồi hành lễ với Đế vương.

Nghi thức bắt đầu, hai nước trao đổi tín vật, xong rồi ký hòa ước.

Vương Hoa Thành đại diện cho Thượng Triều bước lên ký kết, hắn giương mắt nhìn về Bích Mai đang ngồi dự lễ một bên, chạm phải ánh mắt của nàng, nàng cũng không tránh hắn, là hắn xoay đầu đi trước. Hòa ước được ký xong, Bích Mai trở thành con tin hòa bình, chính thức giao cho Đế quốc.

Dựa theo quy tắc của Đế quốc, sau khi nghi thức hoàn thành xong, hai bên phải cụng ly uống rượu, nói là chén thì hơi nhỏ, phải nói là bát mới đúng. Đế vương kính rượu cạn trước, uống sạch bát rượu, không còn một giọt thừa nào. Vương Hoa Thành cũng uống một hơi cạn sạch, rượu Đế quốc vừa cay lại nồng, khiến hắn nhíu mày, hắn dùng mu bàn tay lau miệng, trên tay và môi đều có cảm giác nóng cháy.

Rượu này tác dụng chậm, lúc Vương Hoa Thành ra khỏi chính điện bước chân đã có chút loạng choạng, lúc bước xuống các bậc thang, Bích Mai theo bản năng muốn đưa tay đỡ hắn, Hạ Lôi Thần lại vươn tay ra trước: “Tướng quân. Có ổn không?”

“Cảm ơn sứ giả.” Hắn cảm ơn xong thì vững vàng tránh khỏi tay Hạ Lôi Thần, “Không biết hôn kỳ của Bích Mai tiểu thư sắp xếp thế nào?”