Chương 9: Mộng

Từ lúc đến biên giới Đế quốc đã đi hai tuần lễ đường, hôm nay đội đưa dâu chính thức bước vào Sa Đô.

Người ở Đế quốc vốn là dân du Đế, có thể dễ dàng thấy những chiếc lều lớn bên đường, là chỗ ở truyền thống của người Đế quốc.

Suốt đường đi, ngoài cát ra Bích Mai chẳng còn thấy gì khác. Nàng đoán đại khái là cái thành này sẽ giống như cái tên, có rất nhiều lều lớn được dựng trên sa mạc đầy cát.

Nhưng ngồi từ trong xe ngựa nhìn ra ngoài, nàng suýt chút cho rằng mình đang trở lại thành đô náo nhiệt nhất ở Thượng kinh. Không không, ở đây thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ở Thượng kinh, những sạp hàng bên đường có cả người Đế quốc lẫn người Thượng Triều, còn có mấy tên tóc vàng mắt xanh, y phục lố lăng, rao hàng bằng thứ tiếng gì đó mà không hiểu là đang nói gì.

Xe ngựa chạy vào đường lớn, dòng người tản ra hai bên, Bích Mai thả rèm cửa xe xuống.

Tiểu Hổ đang nằm trên đùi nàng ngủ ngon lành, nuôi được mấy ngày, bụng nó ngày càng tròn, và cũng dần hết sợ người lạ.

Nàng xoa xoa mông thịt của nó, cố bình ổn tâm tình bất an trong lòng.

Sắp vào cung rồi. Nàng biết.

Đại khái là sẽ không thể trở về nữa. Nàng cũng biết.

Lúc nàng xuống xe, Vương Hoa Thành và Hạ Lôi Thần đều ở dưới xe chờ sẵn, không hẹn mà trùng hợp đều đưa tay ra đỡ nàng, nàng đưa tiểu Hổ cho Hạ Lôi Thần, rồi tự mình nhảy xuống xe.

Lúc này đã có một nhóm cung nhân đến nghênh đón, người dẫn đầu đến gần Hạ Lôi Thần báo cáo gì đó, hắn gật đầu, sau đó nói một câu xã giao với Vương Hoa Thành: “Chỗ nghỉ của tướng quân đã được chuẩn bị chu đáo, cung nhân này sẽ dẫn tướng quân đến đó.”

Vương Hoa Thành liếc nhìn Bích Mai một cái, gật đầu rồi rời đi.

Hạ Lôi Thần đỡ Bích Mai lên một kiệu mềm khác, trả tiểu Hổ lại cho nàng: “Ta đưa nàng đi.”

Hoàng cung của Đế quốc không lớn như ở Thượng Triều, không nhiều cây cỏ hoa lá màu sắc rực rỡ, chỉ có những tảng đá lớn xám trắng kết lại với nhau thành một khối tường thành lạnh như băng.

Nàng đi vào một khu nhà, mặc dù phòng ốc được bố trí không mấy trang trọng, nhưng cũng không khác biệt nhiều so với phòng riêng của nàng ở Thân vương phủ, làm sự bất an của nàng cũng giảm bớt vài phần.

Hạ Lôi Thần dẫn theo một thị nữ đưa cho nàng: “Đây là Đế Lạp, tuy rằng vẫn chưa biết nói tiếng Thượng, nhưng có thể hiểu được những mệnh lệnh đơn giản, nàng có thể dùng đỡ.”

Đế Lạp cao hơn Bích Mai đến hai cái đầu, vẻ mặt đầy khí phách, Bích Mai bị khí thế của nàng dọa sợ, nhỏ giọng hỏi Hạ Lôi Thần: “Ta phải đi gặp Đế vương nữa đúng không?”

“Ta sẽ đi trước phục mệnh, tối nay sẽ cho nàng biết.”

“Huynh sẽ đến chứ?”

“Ừ, ta sẽ đến.” Hắn đẩy nàng về phòng, vỗ nhẹ đầu nàng: “Nghỉ ngơi trước đi, có việc gì cứ kêu Đế Lạp đến tìm ta.”

Bích Mai nhìn Hạ Lôi Thần khuất bóng rồi mới chậm rãi ngồi xuống, phòng ốc được quét tước không còn một hạt bụi nào, khiến tâm trạng nàng cũng ổn định hơn một chút. Lúc này, nàng lại có chút hoang mang, không biết nên làm gì trước.

Miểu Lưu mở miệng: “Tiểu thư có đói không?”

Nàng lắc đầu, định đi tham quan chung quanh một chút: “Miểu Lưu, dẫn theo mấy nha đầu và Đế Lạp này đi làm quen môi trường ở đây đi.”

Các tiểu nữ nhân đồng thanh thưa vâng, lúc này Khả Viêm mới lên tiếng: “Tiểu thư, có muốn sửa sang lại hành trang không?”

Khăn trải bàn mang hoa văn Ba Tư, những đường chỉ thêu nổi cộm lên bắt mắt khiến Bích Mai muốn sờ lên chúng, nàng lẩm bẩm: “Cũng không rõ sẽ đợi ở đây bao lâu, chờ tối nay sứ giả đến rồi quyết định.”

“Dạ.” Khả Viêm đáp, đứng tại chỗ do dự một chút, rồi khoanh tay lại đưa ra nhận xét: “Tiểu thư, sứ giả kia rất tốt với tiểu thư.”

Trong lời nói có hàm ý, Bích Mai ngẩn người, vô thức sờ chiếc vòng bạc bên tay trái, nàng lên tiếng: “Ta muốn uống sữa đê.”

Khả Viêm thở dài, đang định rời phòng tìm khu nhà bếp, đúng lúc gặp phó thủ của Vương Hoa Thành bên ngoài cửa, nàng kinh ngạc kêu:

“Sử phó tướng.”

“Vương tướng quân sai ta đến xem quận chúa có cần gì không.”

“Sử phó tướng xin chờ một chút, đợi nô tỳ báo lại với quận chúa.” Khả Viêm quay vào phòng, chỉ chốc lát lại quay ra: “Mời phó tướng vào trong.”

Sử phó tướng hành lễ với Bích Mai xong rồi nói: “Tiểu thư, nếu có bất cứ gì bất tiện, mạt tướng sẽ bẩm báo lại với Vương tướng quân.”

“Tạm thời không có gì không ổn cả.” Bích Mai cho ngồi, lại sai Khả Viêm châm trà, “Vương tướng quân có nói khi nào thì trở về không?”

“Nghe nói là đợi quận chúa được sắp xếp ổn thỏa thì sẽ khởi hành về ngay.” Hắn cầm chén, nhưng không có uống: “Nếu quận chúa muốn gửi thư từ về nhà, cứ giao cho mạt tướng là được.”

Nàng gật đầu, nói tiếp: “Như vậy thì có hơi gấp, nếu có thể ở lâu thêm vài ngày thì tốt, ta muốn gửi chút thổ sản ở đây về nhà.”

“Là mạt tướng lo lắng không chu toàn, tại vì Vương tướng quân có chuyện quan trọng cần về gấp. Đã vậy thì để mạt tướng thảo luận lại với tướng quân ngày về.”

Lời này làm Bích Mai hiếu kỳ: “Vương tướng quân… Có chuyện gấp muốn hồi kinh sao?”

Sử phó tướng ngập ngừng, gãi gãi đầu đáp: “Hình như là lo hôn sự.”

“À…” Bích Mai rũ mắt, lúc ngước lên lần nữa vẫn là nụ cười nhu hòa: “Cảm ơn phó tướng đã đến đây một chuyến, có chuyện cần ta sẽ sai Khả Viêm đến báo cho ngươi biết.”

Sử phó tướng lui ra. Khả Viêm phát hiện tâm tình Bích Mai không tốt lắm.

“Còn muốn uống sữa dê không?”

Bích Mai khoát tay, đứng lên vào nội thất: “Giúp ta thay xiêm y, ta muốn ngủ một chút.”

Bích Mai lại nằm mơ.

Mơ thấy Vương Hoa Thành chết nơi sa trường, nàng đi tế mộ phần của hắn, chỉ là trong mộ phần chỉ có y phục và di vật của hắn, thi thể không tìm về được.

Nàng đứng trước mộ nhìn thấy Phó Gia, Phó Gia được gả cho một nam nhân môn đăng hộ đối, có thai, vẻ mặt ung dung tự tại.

Bích Mai đốt hương trước mộ Vương Hoa Thành, thề sống như vậy cả đời không thành thân.

Thời gian trong mộng trôi nhanh 10 năm, nàng gặp được một bóng người mờ ảo, hắn nói: “Ta luôn ở đây chờ nàng.” Nàng đưa tay ra, hắn lập tức tan biến trong không khí.

Bích Mai bừng tỉnh, chộp lấy vòng bạc bên tay trái, nàng nhìn rèm giường thật lâu vẫn còn thất thần, không thể nhớ nổi bóng người kia là ai.

_

Tối đến, Miểu Lưu đi lấy thức ăn thì thấy có vài món ăn Thượng Triều, mặc dù không thể so với mỹ vị nơi quê nhà, nhưng Bích Mai vẫn vui vẻ ăn hết.

Ăn được một nửa thì Hạ Lôi Thần đến, Bích Mai ra đón hắn vào cùng ăn tối.

Hắn nói mình đã ăn rồi, nhưng vẫn dùng một chén, ăn sạch cả phần Bích Mai ăn chưa hết.

Lúc đến, hắn đem theo hai quả dưa to được trồng ở Đế quốc, Khả Viêm cắt một phần làm tráng miệng sau bữa ăn, thịt dưa màu cam đỏ, mọng nước, ngọt như đường, ăn vào miệng thanh mát vô cùng.

Bích Mai ăn được mấy miếng, cảm thấy đã no căng bụng, đành để nửa phần còn lại cho hạ nhân.

Hạ Lôi Thần vừa nhìn nàng ăn, vừa báo cho nàng chuyện đã sắp xếp ở đây: “Hai ngày nữa sẽ vào cung diện kiến Đế vương, có chút nghi thức phải thực hiện để tỏ lòng hữu nghị giữa hai nước.”

Bích Mai miệng nhai dưa, đầu gật gật, hắn nói tiếp: “Nàng chỉ cần xuất hiện là được, ta sẽ nói với Vương tướng quân.”

“Ta… phải vào cung sao?” Nàng lấy khăn tay lau miệng, mắt vẫn nhìn hắn.

Hạ Lôi Thần sờ tai, hỏi ngược nàng một vấn đề: “Nghe nói, nàng là vì Vương tướng quân mà đến hòa thân?”

Bích Mai đờ người không phản ứng, còn Khả Viêm thì chấn động, nàng lập tức chuồn ra ngoài, chốt cửa phòng lại.

Bích Mai biết từ trước đến nay, dù thận trọng thế nào cũng sẽ có sơ hở, chuyện này đã bị truyền đi khắp Thượng Triều khiến người người chê cười, nàng cũng không quan tâm lắm, nay lọt vào tai người Đế quốc cũng không có gì lạ.

Thấy nàng ngầm thừa nhận, Hạ Lôi Thần lại đưa thêm một vấn đề mà nàng chưa hề nghĩ đến: “Vậy, các người có ý định bỏ trốn không?”

“Hả?” Bích Mai dở khóc dở cười, cũng không biết nên giải thích từ đâu, nếu nói thời gian có thể làm phai nhạt tất cả, thì ngược lại gương mặt của Phó Gia lúc ấy mỗi ngày càng khắc sâu vào tâm trí nàng: “Không phải, là ta cam tâm tình nguyện.”

Vết thương cũ bị động đến, nụ cười trên gương mặt mặt có vẻ xót xa.

“Cam tâm tình nguyện?” Hạ Lôi Thần khó hiểu, “Hắn ta không thích nàng sao?”

Chậu hoa nhỏ ngày ấy được đem về đặt bên cửa sổ, hằng ngày Miểu Lưu vẫn chăm bón cẩn thận, tuy nó vẫn còn chưa đủ tươi tốt, nhưng ít nhất cành lá cũng vươn cao hơn, thoạt nhìn cũng có chút sinh khí.

Giữa nàng và Vương Hoa Thành, cùng lắm chỉ là một mớ hỗn đỗn.

Tuy rằng Bích Mai có hai huynh trưởng, nhưng chưa bao giờ tâm sự với họ chuyện nữ nhi tư tình, ngoài trừ Vương Hoa Thành là người bạn khác giới duy nhất, nay cũng chỉ có Hạ Lôi Thần. Nam nhân trước mặt này không hề biết những khó khăn nàng đã trải qua, cũng không biết Phó Gia, là một người thích hợp để nàng nói chuyện trên trời dưới đất.

“A Hổ, có phải nam nhân đều giống nhau, trong lòng rõ ràng đã có ý trung nhân, lại vẫn đối xử rất tốt với nữ nhân khác?”

“Đối xử tốt với nữ nhân là sao?” Hắn tò mò hỏi.

Bích Mai nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Giả sử như, tặng đồ cho người ta, quan tâm người ta, nói mấy câu mập mờ chẳng hạn.”

“Mập mờ là cái gì?” Từ này hắn chưa từng nghe qua.

“Thì là không nói thẳng ra là thích huynh, nhưng mà… lại khiến huynh vui vẻ nghĩ như vậy.”

Hạ Lôi Thần suy tư một chút về câu hỏi của nàng: “Ta không biết.”

Bộ dạng đáng yêu của hắn làm Bích Mai bật cười, nàng chọc ghẹo: “Huynh nghĩ rằng ta không biết Đế vương cũng đối xử tốt với rất nhiều lão bà sao, nam nhân Đế quốc đều trăng hoa như nhau.”

Hắn nghiêm túc lắc đâu, giống như đang đảm bảo: “Ta không vậy đâu. Ta chỉ tốt với nữ nhân ta thích thôi.”

Bích Mai bị ánh mắt nóng bỏng của hắn chiếm lĩnh, nàng đỏ mặt cúi đầu ăn dưa, cảm nhận ngọt ngọt lành lạnh.