Chương 9: Hận thù ở sâu trong bóng tối, thu xếp mọi việc dưới ánh đèn

Sau giờ ngọ, Đổng di nương không xuất hiện nhiều ngày lại đột ngột đến thăm. Cho dù có bao nhiêu tranh đấu lục đυ.c thì Tạ Tri Chân cũng chưa bao giờ phạm sai lầm trong lễ nghi đãi khách.

Nàng vẫn mang vẻ mặt như thường, lệnh Tì Ba dâng trà ngon cùng bốn món điểm tâm tinh tế lên, nàng ngồi ở trên cao, cả người tràn ngập khí chất trang nhã của tiểu thư khuê các: "Di nương đã khỏe rồi sao?"

Đổng di nương mặc y phục thuần trắng, thoa một lớp phấn mỏng làm người khác thấy mà thương xót.

Trước kia nàng ta vẫn luôn kiêu căng nhưng giờ đây lời nói và cử chỉ lại hoàn toàn khách khí: "Lang trung đã chẩn mạch, nói không có vấn đề gì lớn. Ta bị bệnh lâu như vậy làm phiền Chân nương lo liệu những việc vặt trong nhà, trong lòng không khỏi thấy áy náy."

Nàng ta nhìn một cái, ra hiệu cho Lý ma ma dâng một lọ sứ men xanh lên, cười nói: "Đây là son do ta đích thân điều chế, nó không đáng giá bao nhiêu nhưng lại có màu sắc tươi đẹp, mùi hương thơm ngọt. Nếu Chân nương không chê thì hãy nhận lấy, coi như di nương tặng lễ vật cảm tạ con."

Đổng di nương có vài phần bản lĩnh trong chuyện trang điểm, ăn mặc, phàm là những thứ mới lưu hành ở thành Trường An như cách trang điểm, trang sức búi tóc kiểu Nhật không có thứ gì nàng ta không biết.

Cũng vì vậy mà trong mấy năm làm tu hú chiếm tổ chim khách, nắm giữ sổ sách của Tạ phủ, tuy nàng ta có thân phận di nương không mấy vẻ vang nhưng vẫn tạo được chút danh tiếng trong các phu nhân thế gia, ngoài ra còn kết giao với mấy vị phu nhân có phu quân nắm giữ chức quan không thấp.

Tạ Tri Chân mỉm cười, nói tạ ơn rồi ra lệnh cho Tì Ba nhận lấy nhưng lại không nói một lời nào về việc trả lại quyền quản gia cho Đổng di nương.

Đổng di nương ám chỉ thêm vài câu nhưng lại bị Tạ Tri Chân dùng mấy câu trong bông có kim đáp trả lại, nụ cười trên mặt có chút không duy trì nổi, thậm chí trong lòng còn quy hết những hành động ngỗ ngược của nàng là do Tạ Tri Phương khuyến khích, xúi giục.

Một nữ nhi vẫn luôn ở trong khuê phòng, chưa từng trải qua việc đời, luôn bị nàng ta chèn ép gắt gao nhưng bây giờ lại đột nhiên nói chuyện vòng vo, một bước cũng không nhường. Còn không phải là do đồ quỷ vô lại Tạ Tri Phương ở sau lưng đưa ra chủ ý?

Đổng di nương thấy mình có làm thế nào Tạ Tri Chân cũng không chịu đi vào khuôn khổ thì nói sang chuyện khác: "Chân nương, lần này ta đến, ngoài việc nói lời cảm tạ ra, còn có một chuyện muốn nhắc nhở con."

"Mời di nương nói." Tạ Tri Chân không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, nói.

"Hàng năm vào ngày mười tám tháng bảy, Tạ phủ sẽ tổ chức Thanh Lương yến để chiêu đãi thân thích và bằng hữu." Đổng di nương liếc nhìn thiếu nữ có khuôn mặt trắng nõn càng ngày càng giống nữ nhân kia, trong lòng không khỏi chán ghét đối phương nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra: "Đây là quy củ do mẫu thân con đặt ra lúc bà ấy còn tại thế. Mấy năm nay, ta quản lý hậu trạch vẫn tuân theo lệ cũ, chưa từng bỏ qua."

Nàng ta nở một nụ cười kỳ lạ: "Năm nay, di nương trộm lười biếng, xem Chân nương thể hiện bản lĩnh."

Tạ Tri Chân biết chuyện này, nàng cũng đã chuẩn bị rồi. Nàng hơi cúi đầu, không trả lời, cũng không tính thỉnh giáo Đổng di nương mấy việc mà lại bưng trà tiễn khách.

Đổng di nương đành phải rời đi, sau lưng lại cùng Lý ma ma sắp xếp kế hoạch đã định sẵn.

Tổ chức yến hội tưởng chừng đơn giản nhưng lại nhiều việc không đếm xuể.

Danh sách khách nhân chiêu đãi, chức quan phu gia nắm giữ, phe cánh tương ứng, có trùng với dịp lễ nào không, ăn uống có kiêng kỵ gì không, sắp xếp chỗ ngồi như thế nào, mời gánh hát nhà nào, chọn hát khúc nào... Tất cả những việc này đều phải xem xét thật kỹ lưỡng.

Thế cục trong triều hiện giờ chia làm ba phe phái.

Tạ Thao và hầu hết quan viên của Hàn Lâm viện đều là những thần tử trung lập, chỉ trung thành với Hoàng thượng, không tham gia vào việc tranh chấp của các đảng phái.

Ngoài ra, còn có thái tử Quý Ôn Thành do tiên hoàng hậu sinh ra, là đích trưởng tử nên được định sẵn mang thiên mệnh, tất nhiên sẽ có được dân tâm.

Mà Ninh vương Quý Ôn Cảnh lại là tướng quân trời sinh, mới hai mươi tuổi mà uy chấn đã vang khắp tứ hải, nắm giữ binh quyền trong tay, sát phạt quyết đoán. Thân mẫu là Lệ quý phi được sủng ái nhất lục cung, vậy nên cũng có rất nhiều người tài nguyện ý đi theo.

Quan trọng nhất là thân thể Hoàng thượng vẫn còn tráng kiện mặc dù ngài có chút yêu thương Thái tử mất mẹ từ nhỏ nhưng lại gần gũi với Ninh vương hơn.

Thái độ của quân chủ rất mơ hồ, phía dưới tất nhiên gợn sóng, mỗi người đều tự có tính toán của mình.

Đến tối, Tạ Tri Chân lệnh Tì Ba thắp đèn lên, dựa vào bàn viết thiệp mời.

Chữ Khải nhỏ nhắn xinh đẹp dần hiện ra, nàng tỉ mỉ sao chép tên của những vị khách được mời đến yến tiệc, vừa chép vừa hạ giọng trao đổi về thân phận, những thứ yêu thích và kiêng kỵ của từng vị phu nhân hoặc tiểu thư nào đó.

"Hứa phu nhân không thích ăn mặn, hai năm nay Lưu thái phu nhân cũng bắt đầu ăn chay niệm Phật, còn có Nhị tiểu thư Tô gia, từ nhỏ đã phát nguyện ăn chay để tổ mẫu được an khang... Ngoài ra, cũng cần sắp xếp một bàn đồ chay, mời đầu bếp của Khánh Vân tự đích thân đến làm.”

Tạ Tri Chân viết đến một cái tên thì dừng một chút, nhắc nhở: "Đích tiểu thư của Hạ thái thú được nuông chiều, cháu gái của Tống lão tướng quân lại khá bướng bỉnh, nhớ tách chỗ ngồi của hai nàng ấy ra xa, sau đó sắp xếp một người có tính tình khoan dung, không thích tranh giành với người khác vào ngồi cùng nhưng cũng không thể để người đó chịu uất ức. Ngươi phải nhìn chằm chằm hai bàn này, nếu có chuyện gì xảy ra thì lập tức báo cho ta."

Tì Ba nhớ kỹ từng việc một, hỏi: "Nô tỳ đã xem lại lệ cũ, hai năm trước, Đổng di nương luôn mời Tam di nương của Lục học sĩ, Ngũ di nương của Tô gia và một số di nương khác đến đây gặp mặt, không biết năm nay chúng ta có gửi thiệp mời đến nhà họ không?"

Mấy nhà mà nàng ấy nói đến đều là nhà có đương gia chủ mẫu đã qua đời hoặc là không đi cùng phu quân, bọn họ cùng chung chí hướng với Đổng di nương, tất nhiên sẽ hợp ý nhau.

Tạ Tri Chân khẽ nhíu mày: "Lúc mẫu thân ta còn tại thế, người có mời di nương nhà ai không?"

"Chưa từng." Tì Ba nghe thấy huyền ca thì hiểu rõ nhã ý, gạch bỏ tên của mấy vị di nương trong danh sách.

Trước khi hậu viện bị khóa, Tạ Tri Phương đã lẻn vào trong, ném cho Thanh Mai một cái l*иg thỏ tinh xảo cùng hai con thỏ con trắng như tuyết đang nằm bên trong.

"Hôm nay, lúc đi dạo phố đệ đã mua chúng về cho tỷ tỷ nuôi chơi." Hắn cười hì hì, cởϊ áσ choàng ngoài ra, mất hết hình tượng mà tựa vào án thư, vừa gặm dưa hấu ướp lạnh vừa nhanh chóng nhìn qua danh sách trên bàn.

Khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, miệng nói không tốt: "Đệ quên mất Thanh Lương yến, hôm đó hẹn Lâm Huyên đi cưỡi ngựa ở ngoại ô rồi..."

"Đệ cứ bận việc của mình đi." Tạ Tri Chân nhìn thấy con thỏ trắng như tuyết thì rất vui mừng, ôm một con ra khỏi l*иg, đặt nó vào trong ngực mà vuốt ve, trên mặt mang theo ý cười: "Mọi thứ đều có lệ cũ, ta có thể xử lý được. Hơn nữa, ngày đó tất cả khách nhân đều là nữ quyến, còn có rất nhiều trưởng bối, đệ vẫn luôn thiếu kiên nhẫn xử lý chuyện này, tội gì phải tự làm mình phiền não?"

"Được rồi, tỷ tỷ đã tìm được gánh hát chưa? Ngày hôm đó định chọn loại rượu nào? Đầu bếp làm điểm tâm đã chọn được ai chưa? Phòng bếp của chúng ta đã đổi một nương tử mới, tay nghề nấu ăn thì tạm được nhưng điểm tâm làm ra lại không có gì đặc sắc. Hay là tỷ giao mấy việc này cho đệ, đệ nhất định sẽ làm tỷ hài lòng.” Tạ Tri Phương xung phong nhận việc, muốn phân ưu giúp nàng.

Tạ Tri Chân thấy hắn tràn đầy hứng thú, tất nhiên sẽ không giội nước lạnh, nàng mỉm cười đáp ứng rồi lại thúc giục: "Canh giờ không còn sớm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi."

"Mấy ngày đệ dưỡng bệnh đã quen với việc ngủ trên giường của tỷ tỷ, về Không Minh cư lại không ngủ được." Tạ Tri Phương kéo tay áo nàng: "Tỷ tỷ có thể để đệ ở lại một đêm không?"

Đám nha hoàn nâng tay áo lên cười trộm, Tạ Tri Chân thích đệ đệ thân cận với mình nhưng cũng cảm thấy làm như vậy không hợp lễ nghi, đành bất đắc dĩ nói: "Đệ đã lớn rồi, chỉ một lần này thôi đấy, lần sau không được viện cớ này nữa."

Nói xong, nàng lại quay đầu dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước tắm cho Tạ Tri Phương, sau đó tự mình lấy chiếc gối đệ đệ hay dùng ra khỏi tủ, lệnh nha hoàn khiêng giường của mình ra cách vách.

Tạ Tri Phương nhìn tỷ tỷ bận rộn trước sau vì mình, hai mắt lóe sáng, khóe môi lặng lẽ cong lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn.