Chương 10: Khéo léo bộc lộ bản lĩnh, mọi chuyện đã sẵn sàng

Chớp mắt đã tới ngày mười tám tháng bảy.

Tạ Tri Chân nghĩ ra một cách mới, nàng thay đổi địa điểm tổ chức yến tiệc thành một cái đình giữa hồ, sân khấu được dựng trên mặt nước, khách nhân ngồi dưới mái hiên, gió mát thổi đến mang theo mùi hương trái cây, tiếng đàn sáo không ngừng vang lên bên tai khiến ai cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nàng cũng sắp xếp một vài chiếc thuyền châu chấu để những vυ" già có sức lực lớn chèo thuyền, chở những tiểu thư không thích xem kịch sang bên kia hồ để hái đài sen và củ ấu, có vài phần thú vui thôn dã.

Đại phu nhân của Tề Quốc Hầu phủ mang theo đích nữ và hai thứ nữ đến đây dự tiệc, thấy Tạ Tri Chân tỉ mỉ căn dặn ba cô nương định ngồi thuyền du ngoạn nhớ chú ý an toàn rồi lại lệnh cho nhóm vυ" già hầu hạ cẩn thận, phong thái hào phóng, dịu dàng hòa nhã thì không nhịn được âm thầm gật đầu.

Bà nâng tay gọi Tạ Tri Chân lại đây, cười hiền từ, nói: "Làm khó con rồi, tuổi nhỏ như vậy đã có thể thu xếp nhiều việc lớn nhỏ không có chút sai sót nào. Không giống như Nguyên nương nhà ta, lớn hơn con hai tuổi lại là đại cô nương đã định thân, đến bây giờ cũng chỉ có một thân một mình."

Tề Đại phu nhân và mẫu thân của Tạ Tri Chân là tỷ muội hồi còn ở khuê phòng. Trước đây, hai người cũng thường xuyên qua lại nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời, đối phương chướng mắt thân phận của Đổng di nương nên cũng ít lui tới.

Lúc này, Tạ Chi Chân khẽ mỉm cười, dùng xưng hô trước đây, khéo léo rút ngắn khoảng cách: "Dì thật biết nói đùa, đây là lần đầu tiên con tổ chức một yến hội lớn như vậy, trong lòng rất hoảng sợ, vẫn là nhờ phụ thân chỉ điểm ít nhiều cùng sự trợ giúp của đệ đệ, hơn nữa còn có lệ cũ nên con mới không lộ ra thiếu sót. Làm sao con có thể đảm đương nổi lời khen ngợi của dì chứ?"

Nàng lại nói tiếp: "Nguyên nương tỷ tỷ là rồng phượng trong vạn người, sau này nhất định cao quý không thể tả, đâu cần phải quan tâm đến những việc nhỏ không đáng kể này? Hơn nữa tỷ tỷ hồn nhiên, ngây thơ rực rỡ như vậy không phải là vì được dì yêu thương che chở sao? Con nhìn thấy thì hâm mộ vô cùng..."

Lời nói của nàng, câu nào cũng chạm đến chỗ ngứa của Tề Đại phu nhân.

Đầu tiên là khiêm tốn, lễ phép, không hề tỏ ra kiêu ngạo, sau đó lại thầm ca ngợi phẩm giá cao quý của Đại tiểu thư Tề gia, người đã được Hoàng thượng nhìn trúng cho vị trí Thái tử phi, cuối cùng tự thương cảm cho bản thân, gợi lên những hồi ức về tỷ muội hồi còn ở khuê phòng của Tề Đại phu nhân.

Quả nhiên, Tề Đại phu nhân trước nay mắt vẫn luôn cao hơn đầu lại càng xem trọng nàng hơn, thái độ cũng thân thiết hơn rất nhiều. Bà ngẫm nghĩ một lát rồi chủ động hỏi: "Ta nghe nói phụ thân con vì chuyện học hành của Minh Đường mà mời riêng Chu Sùng Chu lão tiên sinh về phủ giảng dạy? Tháng trước tiên sinh dạy học cho Thanh Trình ca ca của con đã về nhà thủ hiếu vài năm, trong chốc lát phụ thân nó không chọn được người thích hợp. Không biết Chu lão tiên sinh có bằng lòng nhận thêm một đệ tử nữa không?"

Sao một Tề Quốc Hầu chạm tay có thể bỏng, quyền thế ngập trời lại không tìm được một tiên sinh đức cao vọng trọng chứ? Chẳng qua là vì nể mặt mũi của mẫu thân Tạ Tri Chân nên bà mới nguyện ý để đích trưởng tử giao tế với Tạ Tri Phương.

Đương nhiên Tạ Tri Chân rất vui vẻ, nàng cười nói: "Nếu dì đã mở miệng thì đợi đến khi yến hội kết thúc, con sẽ nhờ phu thân tìm Chu lão tiên sinh nói chuyện, muộn nhất là ngày mai sẽ trả lời người.”

Tề Đại phu nhân mỉm cười vỗ tay nàng, âm thầm tỉ mỉ đánh giá dáng vẻ và dung mạo của Tạ Tri Chân.

Thiếu nữ vẫn chưa hoàn toàn nảy nở nhưng đã lộ ra vài phần mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành, ngực và mông cũng đã bắt đầu phát dục, đầy đặn và tròn trịa, eo nhỏ vô cùng tinh tế, trông thì giống như vưu vật nhưng lại thêm vào vài phần ung dung hào phóng, khí độ đoan trang che lấp đi phong thái yêu mị kia.

Mặc dù nàng chưa nói đã cười, bộ dáng tính tình tốt vô cùng nhưng nhìn nàng mặt không đổi sắc khiến nhóm vυ" già ngoan ngoãn nghe lời thì đúng thật là có bản lĩnh, quả nhiên là người thích hợp cho vị trí phu nhân.

Tiếc là xuất thân hơi thấp một chút, từ nhỏ đã phải chịu tang mẫu, trong nhà còn có một vị di nương không thể lên nổi mặt bàn giỏi sinh sự...

"Cái gì mà Hạ Tam Lạm, chỉ biết chạy theo bắt chước người khác, cũng không tự ngẫm lại xem, học được da lông mà không học được bên trong thì có ích lợi gì? Chẳng qua chỉ là bắt chước học bừa làm người chê cười thôi!” Một nữ tử mặc hồng trang ngồi trên chiếc bàn phía sau hai người, từ vẻ mặt đến giọng điệu đều tràn ngập mỉa mai, hóa ra là đích tiểu thư nhà Hạ Thái thú.

"Ngươi đang mắng ai?" Một nữ tử cũng mặc y phục màu đỏ rực ở trong góc đứng dậy, chĩa cây roi trong tay vào nàng ta, vẻ mặt nén giận, cắn chặt răng.

Đây là cháu gái của Tống lão tướng quân, xuất thân của hai người tương đương nhưng bát tự lại xung đột. Trước đây đã xảy ra không ít mâu thuẫn, mặc dù Tạ Tri Chân đã cố ý sắp xếp vị trí ngồi của hai người cách xa nhưng vẫn không thể ngăn được đôi oan gia ngõ hẹp này.

"Ta mắng nha hoàn nhà ta hiểu biết nông cạn, học theo người khác may một bộ y phục đang thịnh hành rồi còn vui vẻ mặc lên người, vậy mà cũng không nhìn xem mặt mình đen như than làm sao có thể tôn lên màu sắc tươi sáng như vậy chứ!" Hạ Đại tiểu thư lấy tay điểm vào trán của nha hoàn khúm núm, chỉ cây dâu mắng cây hòe, thầm mắng Tống tiểu thư có nước da vàng sẫm.

"Khinh người quá đáng!" Tống tiểu thư rất tức giận, không thèm quan tâm đây là đâu, vung roi lên không trung, nhấc chân muốn đánh về hướng này.

"Bội Như tỷ tỷ!" Một giọng nói dịu dàng như nước đã chặn động tác của nàng ấy lại, Tạ Tri Chân thân thiết nắm lấy tay nàng ấy: "Hôm nay hoa điền của tỷ rất đặc biệt, ta nhìn thấy có một tia sáng thoáng hiện lên, nó còn có thể thay đổi màu sắc, không biết được làm từ chất liệu gì?" Nói xong còn nhìn nàng ấy một cái, ý bảo hãy tỉnh táo lại.

Tống tiểu thư dần lấy lại lý trí, nhìn vẻ mặt không tán thành của các trưởng bối có thân phận cao quý ở xung quanh thì toát mồ hôi lạnh, cười gượng nói: "Phụ thân ta nhờ người mang loại được khảm xà cừ từ Nam Hải về, cũng không đáng giá..."

"Ta lại thấy rất đẹp, làm sao có thể mài mỏng được như vậy chứ? Hình như mặt trên còn có bức vẽ hoa điểu tụ hội đúng không?” Tạ Tri Chân thật lòng xem xét thì phát hiện ra sự huyền diệu bên trong món trang sức nho nhỏ. Điều này không chỉ chuyển hướng chú ý của Tống tiểu thư hiệu quả mà còn thu hút một số cô nương tò mò khác đến hỏi thử, thành công bảo toàn mặt mũi của nàng ấy.

Nhìn một nhóm người vây quanh Tống tiểu thư giống như sao quanh trăng sáng, Tạ Tri Chân liếc nhìn Hà tiểu thư, tiếp nhận ánh mắt không phục của đối phương nhưng sau đó lại cẩn thận gật đầu một cái.

Vừa khách khí lại vừa mang ý cảnh cáo.

Hạ tiểu thư bĩu môi, tỏ ra chán ghét khi thấy nàng giống như những tiểu thư khuê các nhàm chán, luôn tuân theo khuôn phép cũ kia nên quay mặt đi, chống má chăm chú xem kịch.

Sau khi xem xong trò khôi hài này, Tề Đại phu nhân thầm gật đầu, loại bỏ Hạ Đại tiểu thư ra khỏi danh sách tuyển chọn nhi tức, thay bằng tên của Tạ Tri Chân.

Mặc dù gánh hát Tạ Tri Phương tìm tới không nổi danh nhưng lại xướng những khúc rất mới mẻ, thú vị, kỹ năng hát kịch hay võ thuật cũng rất tốt, hai màn kịch vừa diễn xong được cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.

Không ngờ hắn lại thần thông quảng đại như vậy, thậm chí còn mời được đầu bếp làm điểm tâm nổi danh ở kinh thành, mấy loại điểm tâm được làm ra rất tinh xảo, hương vị rất ngon, Tạ Tri Chân đã nghe thấy nhiều khách nhân khen ngợi nên đã lệnh xuống dưới, chuẩn bị cho mỗi vị khách một hộp điểm tâm.

Bên này ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ thì trước cửa Lan Hương viện của Đổng di nương lại trống trải, vắng lặng tới mức có thể giăng lưới bắt chim.

Phụ nhân có phong thái yểu điệu ngồi ở gian ngoài, trong tay cầm một chén trà xanh nhưng mãi đến khi nước trà lạnh rồi cũng không uống một ngụm.

Lý ma ma chạy tới, khom lưng nói: "Di nương, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, người đã đi theo gánh hát vào hậu viện. Bây giờ đang trốn trong tủ quần áo ở phòng thay đồ."

Đổng di nương gật đầu, hỏi: "So với năm ngoái, số khách nhân tới dự tiệc như thế nào?"

Tạ Tri Chân khăng khăng không chịu trả lại quyền quản gia, mặc dù nàng ta tức giận nhưng lại có chút không cho là đúng.

Chẳng qua nó chỉ là một tiểu nha đầu, sao có thể hiểu được nhân tình thế thái chứ? Nàng ta qua lại với các vị phu nhân ở Trường An đã lâu, ở trước mặt phu nhân này, tiểu thư nọ tìm mọi cách nịnh nọt nên cũng tự tích lũy được vài phần tình cảm.

Trong số đó, nếu có hai hoặc ba người chịu đứng ra vì nàng ta, gây khó dễ cho Tạ Tri Chân thì cũng đủ làm nàng không chịu nổi.

Không, có lẽ sẽ không có mấy người đến dự yến tiệc, như thế sẽ hạ thấp mặt mũi của Tạ Tri Chân, dạy dỗ nàng về sau không dám đối nghịch cùng mình nữa.

Lý ma ma do dự một lát rồi cẩn thận đáp: "Cũng giống như những năm trước."

"Làm sao có thể?" Lông mày lá liễu của Đổng di nương dựng lên, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi: "Trước đó ta đã gửi thư cho Hương Chi tỷ tỷ và Mi Yên tỷ tỷ rồi mà, hai người họ đều đã hứa sẽ không cho Chân nương mặt mũi, còn cả Khả Nhi muội muội..."

Lý ma ma kiên trì đáp: "Tỷ đệ bọn chúng không hề đưa thiệp mời cho mấy di nương..."

Đổng di nương hiểu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đây là vì chướng mắt thân phận di nương của các nàng hay là vì biết bọn họ có quan hệ tốt nhất với nàng ta nên cố ý tát vào mặt nàng ta?

"Nếu bọn họ không tới thì tại sao số lượng khách nhân lại không ít hơn?" Đổng di nương cười u ám, nghe Lý ma ma kể tên một loạt những khách nhân có thân phận cao quý.

Trước đó những người này còn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, bây giờ lại tự hạ thấp địa vị tới đây dự tiệc, nhiêu đây đã đủ nói lên tất cả.

Chẳng qua chỉ là xem cách hạ nhân bày đồ ăn thôi.

Tách trà trong tay bị nàng ta ném mạnh xuống đất vỡ vụn.

Lý ma ma vội vàng quỳ xuống, cẩn thận trấn an: "Di nương đừng giận, không nên làm hại thân mình. Chỉ cần mọi sự thành, tỷ đệ bọn chúng sẽ không thể ngóc đầu trước mặt người được nữa, không phải sẽ mặc người tùy ý chà xát, nhào nặn sao? Chưa kể, chờ đến khi người sinh hạ công tử, lão gia vui mừng nhất định sẽ để người phù chính, đến lúc đó, hôn sự của tỷ đệ bọn chúng cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay người, không sợ chúng không nghe lời!"

Tâm trạng của Đổng di nương đã dịu đi một chút, nàng ta cười lạnh: "Nhìn canh giờ thì cũng sắp tới lúc rồi, ngươi sắp xếp mấy nha đầu đi qua đó, dựa theo kế hoạch mà làm."

————————

Đệ đệ ngốc, cải trắng của nhà ngươi bị người ta coi trọng ~