Chương 8: Chủ tớ bày ra mưu kế hiểm độc, sau khi uống rượu tỷ đệ thổ lộ những lời thật lòng với nhau

Sau khi biết Tạ Tri Chân đã chủ động xin đi gϊếŧ giặc, nắm được quyền quản gia, Đổng di nương tức giận tới mức ngã ngửa.

Nàng ta nắm chặt chiếc khăn trong tay tạo ra một vết nhăn trên tấm vải màu hồng cánh sen, dung nhan phù dung hết xanh rồi lại trắng trông rất đẹp mắt.

Lý ma ma vội khuyên nhủ: "Di nương chớ hoảng sợ, chẳng qua chỉ là tiểu cô nương chưa xuất giá, có thể hiểu được cái gì chứ? Người không cần lo lắng."

Đổng di nương lắc đầu, nói: "Ta hiểu rất rõ tính tình của Chân nương, nó giống như một cục bột tùy ý để người ta chà xát nhào nặn vậy, rõ ràng là hiền lành nhất. Nhưng bây giờ lại thành ra thế này, ta có chút không hiểu, không biết tại sao lại cảm thấy hốt hoảng..."

"Chuyện này thì có gì kỳ quái chứ?" Lý ma ma không cho là đúng: "Theo lão nô thấy, việc này tám chín phần đều là chủ ý ngu ngốc của người ở Không Minh cư kia."

Đổng di nương khẽ nhíu mày: "Ngươi nói... Đây là ý tứ của Minh Đường? Không thể nào... Nó mới bao nhiêu tuổi chứ?"

"Tám tuổi cũng không còn nhỏ." Lý ma ma dâng lên một chén trà nóng: "Di nương, người hãy suy nghĩ kĩ lại xem, trận náo loạn ở Lưu Quang uyển không phải là do hắn gây ra sao? Lão nô cả gan suy đoán, thiếu gia đã lớn rồi, bây giờ hắn cũng bắt đầu có tâm nhãn."

"Ta luôn khách khí với hắn, chưa bao giờ bỏ bê, tại sao hắn lại bất kính với ta như vậy?" Trăm mối suy tư của Đổng di nương đều không có lời giải.

Thật ra, nói gì thì nói Tạ Tri Phương cũng là đích trưởng tử của Tạ gia mà cái bụng của nàng ta lại không biết không chịu thua kém, đến bây giờ vẫn chưa sinh được nhi tử nên thật sự không dám giơ đuốc cầm gậy đối nghịch với đối phương.

Mấy năm qua, nàng ta vẫn luôn dụ dỗ Tạ Tri Phương là chính, cũng âm thầm căn dặn hạ nhân hầu hạ trước mặt hắn, bất kể hắn muốn thứ gì hay muốn làm gì chỉ cần không quá đáng thì sẽ đáp ứng vô điều kiện.

Rất khó để nuôi dạy một đứa trẻ có phẩm chất đoan chính nhưng dạy hư thì lại rất dễ. Cái gọi là "phủng sát" chính là nâng đến nơi cao nhất rồi mới dùng một kích gϊếŧ chết.

Chờ đến khi nàng ta sinh hạ con nối dòng cho Tạ gia thì sẽ tìm đại một cơ hội nào đó, chẳng hạn như sắp xếp một nha đầu giỏi việc dụ dỗ vào trong phòng Tạ Tri Phương, quyến rũ hắn tới mức thân bại danh liệt hoặc là dẫn hắn tới đổ phường, hoa lâu chơi đùa, tiêu tiền như nước làm tiêu tán chút gia tài. Sau đó sai người loan tin khắp thành Trường An, xem thử còn có nữ nhi của gia đình tốt nào dám thành thân với hắn!

Cứ như vậy, không bao lâu nữa Tạ Thao sẽ hoàn toàn thất vọng về đích trưởng tử này. Đến lúc đó nàng ta chỉ cần châm ngòi thổi gió vài câu, Tạ Thao sẽ trực tiếp đuổi Tạ Tri Phương ra khỏi nhà!

Nhưng mà, cho dù có thế nào, bây giờ nàng ta vẫn chưa đứng vững gót chân, đây không phải thời cơ tốt nhất để xé rách mặt!

Lý ma ma nói: "Rốt cuộc vẫn là nhãi con do vị kia sinh ra, có nuôi thế nào cũng không thân thiết được, vẫn là di nương có lòng tốt."

Đổng di nương nhấp một ngụm trà, sắc mặt lập tức thay đổi, trực tiếp ném chén trà xuống đất, trách mắng: "Kẻ nào dám lấy trà từ góc xỏ xỉnh nào đó ra đây đối phó với ta? Trịnh nương tử phụ trách mua đồ ngứa da rồi đúng không? Bà ta thật sự cho rằng từ nay về sau ta sẽ không được sủng ái, không trị được mình sao?"

Lý ma ma "a" một tiếng, vội vàng lấy một chiếc khăn tay ra, ngồi xổm xuống đất, lau váy giúp nàng ta: "Di nương đừng tức giận, chọc giận thân mình không tốt đâu! Đám hạ nhân đã quen với việc nhìn sắc mặt người khác mà hành sự, hiểu biết nông cạn, người đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với bọn chúng!"

Đổng di nương càng nghĩ càng lo lắng, hỏi: "Ma ma, bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ chết sao?"

Lý ma ma ngẫm nghĩ một lát rồi ghé vào tai Đổng di nương, nói vài câu, bày ra một kế hoạch thâm độc.

Tạ phủ nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, đủ loại chuyện to nhỏ chồng chất, thoạt nhìn thật sự làm người ta luống cuống tay chân.

Tạ Tri Chân còn nhỏ tuổi nhưng đã ổn trọng bình tĩnh, hơn nữa nàng còn rất đoan trang. Chỉ thấy nàng đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, vừa cúi đầu lật xem sổ sách vừa cẩn thận lắng nghe câu trả lời của đầy tớ, chỗ nào nghe không hiểu sẽ hỏi lại cho rõ, không chút rụt rè e ngại.

Tạ Tri Phương ngồi dưới nàng, tay cầm một đĩa hạt hướng dương cắn đến vui vẻ. Nhìn thì giống như không để ý nhưng trên thực tế, hắn đang quan sát, lắng nghe bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng còn bắt được một hai lỗi sai, lập tức đánh thẳng vào chỗ yếu hại, ép sát từng bước khiến đám hạ nhân hoảng sợ, mồ hôi rơi như mưa. Lúc này, Tạ Tri Chân sẽ nhẹ nhàng giảng hòa, dặn dò những người mắc lỗi trở về thì lập tức sửa lại, không được tái phạm.

Tỷ đệ bọn họ, một người diễn vai mặt đỏ, một người diễn vai mặt trắng, chỉ trong hai ngày đã khiến hậu trạch hoạt động như thường, dường như còn có trật tự hơn lúc Đổng di nương làm quản sự.

Tạ Thao cảm thấy rất hài lòng, lần đầu tiên khen ngợi Tạ Tri Phương, nói từ sau khi hắn mắc bệnh nặng, đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, việc học cũng có tiến bộ.

Tạ Tri Chân nghe xong thì vui mừng khôn xiết, vì vậy đã lấy tiền của mình ra, lệnh cho Tì Ba đến Xuân Phong lâu có tiếng ở thành Trường An đặt một bàn tiệc, một là vì khen ngợi đệ đệ, hai là cảm tạ hắn đã giúp mình để ý chuyện trong phủ.

Nhìn bàn ăn bày đầy những món ngon, ngón trỏ của Tạ Tri Phương cử động, hắn nháy mắt với Thanh Mai: "Thanh Mai, vào phòng bếp lấy một bình rượu vàng cho gia, bình cũ là ngon nhất."

Hắn lại quay đầu, nói với Tạ Tri Chân mặc sa y màu đỏ nhạt ở đối diện, thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng, làm nũng: "Tỷ tỷ, hôm nay đệ rất vui, tỷ có thể để đệ uống hai chén được không? Hơn nữa, tối nay còn có trăng thanh gió mát, bên cạnh là những món vừa ngon vừa quý, mỹ nhân ở bên, chỉ thiếu một bình rượu ngon, không phải như vậy rất mất hứng sao?"

Tạ Tri Chân không có cách nào với hắn nên lắc đầu, cười nói: "Ngươi không cần lấy rượu vàng, ta nhớ có một hũ rượu hoa đào được ủ vào mùa xuân năm ngoái dưới gốc cây quế trong sân, ngươi tìm một cái cuốc rồi cẩn thận đào ra."

Tạ Tri Phương nghe vậy thì vui mừng vô cùng, kêu gã sai vặt: "Tiểu Lam, còn không mau đi giúp Thanh Mai tỷ tỷ của ngươi!"

Một lúc sau, vò rượu nhỏ vẫn còn dính bùn được bưng lên.

Tạ Tri Phương dùng con dao găm mang theo bên người đập rơi bùn vàng, tiến lại gần ngửi thử rồi khen ngợi: "Rượu ngon!" Hương thơm lan ra bốn phía, màu sắc thanh nhã, ngọt ngào nhưng hình như đã nhạt đi một chút.

"Đệ vẫn còn nhỏ, uống cái này thích hợp hơn." Tạ Tri Chân nhìn Thanh Mai rót được nửa chén rượu cho đệ đệ thì lập tức kêu dừng lại: "Phần còn lại đều là của đệ, không ai cướp đâu, giữ lại về sau từ từ uống."

Kiếp trước, phẩm rượu, thưởng thức mỹ nhân, ra trận gϊếŧ địch rồi đùa bỡn quyền mưu là bốn thứ mà Tạ Tri Phương giỏi nhất.

Bây giờ, không được uống rượu cho đã nhưng hắn cũng không tức giận mà còn rót nửa chén cho tỷ tỷ rồi nâng chén của mình lên: "Tỷ tỷ, trước đây đệ đã quá bướng bỉnh, hại tỷ phải lo lắng hãi hùng. Tỷ yên tâm, từ nay về sau, đệ sẽ sửa lại toàn bộ, không bao giờ... tùy hứng làm bậy nữa. Ly rượu này đệ kính tỷ."

Rõ ràng hắn chỉ mới tám tuổi nhưng lời nói ra lại giống như người từng trải. Tì Ba không nhịn được cười trộm, Thanh Mai trừng mắt nhìn nàng.

Tạ Tri Chân nghiêm túc uống cạn rượu trong chén, nàng có chút buồn bã nhìn ống tay áo hơi gấp lại của đệ đệ, nhẹ giọng nói: "Tỷ cũng có chỗ làm không tốt, ta nhìn trước ngó sau, hành động bảo thủ nhát gan quá mức, hại đệ chịu nhiều oan ức. A Đường, tỷ tỷ cam đoan sau này sẽ không bao giờ… để đệ bị những chuyện trong hậu trạch làm phân tâm nữa. Nam nhân tốt có chí ở tứ phương, nếu đệ có thể chuyên tâm học hành, sớm ngày trở nên nổi bật thì mẫu thân ở dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm thấy vui mừng..."

Nếu là trước kia, Tạ Tri Phương ghét nhất là nghe những lời thuyết giảng này. Nhưng từ sau khi đi một vòng qua điện diêm vương, tâm tình đã hoàn toàn thay đổi. Hắn vô cùng quý trọng tâm ý tỷ tỷ dành cho mình, hắn cũng hiểu được trên thế gian này, không có ai đối xử tốt với mình hơn tỷ tỷ nữa.

Tạ Tri Phương đáp ứng từng việc. Trở nên nổi bật thì không thể, hắn chỉ định ăn no chờ chết, sống tiêu dao khoái hạt, sẽ không gây rắc rối khiến tỷ tỷ lo lắng như kiếp trước nữa. Hắn nghĩ bản thân vẫn có thể làm được việc này.

Rượu quá ba vòng, tửu lượng của Tạ Tri Chân rất kém, dung nhan xinh đẹp như được thoa phấn, hai mắt đầy sao mê ly, đã ngà ngà say.

Tạ Tri Phương vẫy lui hạ nhân, ngồi bên cạnh tỷ tỷ, hạ giọng thăm dò: "Tỷ tỷ đã bao giờ nghĩ tới chuyện, sau này muốn tìm một lang quân như thế nào chưa?"

Việc xử trí Đổng di nương nhất định phải làm, đồng thời cũng nên tìm một phu quân tốt tình đầu ý hợp với tỷ tỷ, để nàng có thể tránh xa Lục hoàng tử Quý Ôn Du.

Hắn cần thăm dò ý tứ của tỷ tỷ trước, hiểu rõ tiêu chuẩn kén chồng của nàng rồi dựa theo đó mà từ từ tìm kiếm nam tử thích hợp, sau đó cẩn thận điều tra nhân phẩm của đối phương.

Tạ Tri Chân có hơi xấu hổ nhưng cũng không giấu giếm đệ đệ, trên mặt lộ ra chút chờ mong: "Xuất thân, gia thế chỉ là thứ yếu, ta chỉ hy vọng người đó đoan chính ngay thẳng, toàn tâm toàn ý với ta..."

Nàng cười tự giễu, quay mặt nhìn Tạ Tri Phương: "A Đường, yêu cầu của ta có phải rất không thực tế không?"

Phàm là con cháu thế gia vọng tộc, ai không có tam thê tứ thϊếp chứ?

Câu nói một đời một đôi do kẻ ngốc nói ra không chỉ nhận lại những cái lắc đầu chê cười bản thân khờ khạo mà còn phải nhận lấy ác danh đố phụ.

Tạ Tri Phương vội vàng lắc đầu: "Không, không, yêu cầu của tỷ tỷ không nhiều." Từ nhỏ bọn họ đã lớn lên cùng nhau, tận mắt chứng kiến mẫu thân dịu dàng hiền thục phải chịu đựng nỗi thống khổ vì bất hòa với phu quân cùng những cơn đau ốm triền miên tra tấn đến mức thân thể suy yếu, tất nhiên sẽ hiểu được sự toàn tâm toàn ý bầu bạn của đối phương có bao nhiêu quan trọng.

Nếu không phải chịu lễ giáo trói buộc, có nữ nhân nào nguyện ý chịu đựng việc chia sẻ phu quân rồi cắn chặt răng, bày ra phong thái của chính thất, chăm sóc cho thϊếp thất cùng những đứa con mà nàng ta sinh ra, lo liệu cho thứ nữ xuất giá, tìm thê tử cho nhi tử của thϊếp thất, nếu có chỗ nào thiếu sót thì sẽ bị mọi người bao gồm cả người bên gối chỉ trích chứ?

Nam tử chung tình trên thế gian rất ít nhưng nếu cẩn thận để ý thì vẫn có thể tìm được. Huống chi, tỷ tỷ dịu dàng hào phóng, tâm tính thiện lương như vậy vốn nên được toàn tâm toàn ý đối đãi.

Yêu cầu này không được xem là cao.

Khi đó, Tạ Tri Phương còn tràn đầy tự tin và quyết tâm rằng bản thân nhất định sẽ làm được.