Chương 7: Giả vờ ngã bệnh, tiếp nhận mọi việc trong phủ, giải ưu giúp phụ thân

Nhắc đến Tạ Thao, người luôn tự xưng là chính nhân quân tử nay lại bị ấu tử nhìn thấy hành vi phóng đãng ở thư phòng, sắc mặt ông hết xanh rồi lại trắng nhưng Tạ Tri Phương vẫn đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê làm ông không thể phát tác.

Thẹn quá hóa giận, ông nhặt y phục vương vãi khắp nơi của Đổng di nương lên, ném lên người nàng ta rồi mắng: "Còn không mau đi!"

Dung nhan nữ nhân trắng bệch, nàng ta mặc qua loa xiêm y rồi vội vàng bỏ chạy.

Tạ Thao ra sức che đậy thứ đang mềm nhũn của mình, sửa sang lại y quan, ho khan một tiếng, cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm phụ: "Nếu con muốn đọc sách thì cứ đến thẳng chỗ ta là được! Giấu đầu giấu đuôi còn ra thể thống gì nữa?"

Tạ Tri Phương chẳng những không sợ mà còn thè lưỡi, nói: "Phụ thân bận rộn công vụ, nhi tử sợ bản thân sẽ gây thêm phiền toái cho người nên mới tự chủ trương. Đúng rồi, người vẫn chưa trả lời con, người và Đổng di nương đang làm gì vậy? Đổng di nương vừa khóc vừa la hét trông rất kỳ quái..."

Tạ Thao không nhịn được nữa, phất tay áo: "Con lấy đâu ra nhiều lời như vậy! Đã là canh giờ nào rồi, còn không mau đi nghỉ ngơi!"

"Vâng." Tạ Tri Phương cất giọng trong trẻo rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, phụ thân, con nghe nói ở chỗ của người có rất nhiều bút lông Hồ Châu tốt, người có thể thưởng cho nhi tử một chiếc không? Còn có còn có, nhi tử ham chơi, vô tình làm vỡ một góc của nghiên mực, không biết phụ thân..."

Sao Tạ Thao có thể kiên nhẫn nghe hắn đứng đó lải nhải nhiều như vậy nên đã vén y bào đi ra ngoài: "Nhìn trúng thứ gì thì lấy đi, thư phòng là nơi quan trọng, về sau không được phép tự tiện ra vào, nhớ chưa?"

Tạ Tri Phương lớn tiếng đáp lại, nhìn thấy phụ thân đã đi xa, hắn mới cẩn thận đóng cửa cài then, giúp tỷ tỷ vẫn đang trốn trong ngăn tủ ra ngoài.

Vì không gian chật chội oi bức lại thêm việc vừa thẹn vừa sợ nên Tạ Tri Chân đổ mồ hôi khắp người, nàng duỗi ngón tay ngọc ra điểm vào giữa trán Tạ Tri Phương, vừa khó chịu vừa lo lắng: "A Đường, sao hành động của đệ càng lúc càng không kiêng nể gì vậy? Đệ có biết vừa rồi đệ đột ngột chui ra ngoài suýt chút nữa đã dọa chết ta không?"

Tạ Tri Phương nắm lấy đầu ngón tay của tỷ tỷ, kéo nó vào trong tay rồi lắc qua lắc lại, làm nũng: "Tỷ tỷ đừng tức giận, chẳng qua đệ chỉ nhất thời cao hứng, muốn dọa bọn họ một trận. Hơn nữa, nếu đệ không tìm cách để hai người đó nhanh chóng rời đi, thời gian càng dài ngộ nhỡ tỷ tỷ bị họ phát hiện ra tung tích, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thanh danh sao?"

Dù sao hắn cũng là nam nhân, nhìn thấy cũng chẳng có gì, cùng lắm thì bị kêu là phong nguyệt, khó nghe lắm cũng chỉ là gàn bướng. Nhưng từ trước tới nay lễ giáo vẫn luôn khắc nghiệt với nữ tử, hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Tạ Tri Chân nghe xong thì khó tránh khỏi cảm xúc lẫn lộn, một mặt cảm thấy vui mừng vì rốt cuộc đệ đệ đã bắt đầu hiểu chuyện, một mặt lại đau lòng vì hắn hiểu rõ nhân tình thế thái sớm như vậy.

Hai tỷ đệ tránh tai mắt của mọi người, lặng lẽ không một tiếng động quay lại Lưu Quang uyển, cả hai tự đi nghỉ ngơi, không nhắc lại chuyện ban nãy nữa.

Lại nói Đổng di nương kia, trải qua một lần kinh hách thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, dứt khoát giả vờ ngã bệnh không ra ngoài.

Lần này, Tạ Thao, người vẫn luôn dịu dàng với nàng ta cũng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, tạm thời không thể bỏ qua mặt mũi đến thăm, lại thêm công vụ bận rộn nên đã lạnh nhạt nàng ta hơn nửa tháng.

Đổng di nương không khỏi hoảng hốt, nhíu đôi mày liễu, suy nghĩ hồi lâu, sau đó thì thầm vài câu với Lý ma ma.

Ngày thứ hai, Lý ma ma đang tạm thời chưởng quản việc bếp núc đột nhiên nhiễm phong hàn, sốt cao mãi không lùi, ngã bệnh nằm trên giường, nói không nên lời. Những người đang chờ được phát đối bài để làm việc giống như rắn mất đầu, ngồi nhìn nhau một lúc lâu rồi tìm đến chỗ Tạ Thao thưa chuyện.

Tạ Thao còn không có thời gian để phân thân, bận đến sứt đầu mẻ trán, phất tay: "Các ngươi tìm ta làm gì? Đi tìm Đổng di nương đi!"

Một lúc sau, gã sai vặt tiến vào, nói: "Di nương nói bản thân đau đầu dữ dội, sợ rằng trong chốc lát không khỏe lại được, muốn xin lão gia mời một đại phu khác."

Trong lòng Tạ Thao có chút buồn bực.

Đau đầu gì chứ, chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn ỷ sủng sinh kiêu thôi. Những năm gần đây, Đổng di nương đã dùng loại thủ đoạn này không biết bao nhiêu lần.

Ông trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng không chịu nổi việc dây dưa với nữ nhân nên đã đứng dậy đi đến Lan Hương uyển, định dỗ dành nàng ta, bỏ qua chuyện này. Không ngờ, ông mới đi được nửa đường đã gặp Tạ Tri Chân.

Tạ Tri Chân thi lễ với ông rồi cất giọng nhẹ nhàng: "Phụ thân."

Tạ Thao hài lòng trước lễ nghi của đích trưởng nữ nên cũng kiên nhẫn hơn một chút: "Chân nương có chuyện gì sao?"

Nữ nhi vẫn luôn cửa lớn không ra cửa trong không vào, nhã nhặn trầm tĩnh, trước đây ông hiếm khi gặp được nàng ở hậu viện.

"Nữ nhi muốn tìm phụ thân." Tạ Tri Chân mỉm cười ngượng ngùng: "Con nghe nói thân thể Lý ma ma không khỏe, nhiều chuyện trong nhà không có người lo liệu, nữ nhi bất tài, nguyện ý phân ưu giúp phụ thân."

Tạ Thao sửng sốt, cẩn thận đánh giá nàng. Chỉ mới chớp mắt, nữ đồng với mái tóc trái đào năm đó đã trở nên duyên dáng yêu kiều, nhất cử nhất động của nàng đều có phong phạm của tiểu thư khuê các.

Theo lý thì hai năm nữa ông cũng nên nhờ người làm mai, tổ chức tiệc đính hôn cho nàng. Khi còn ở khuê phòng, nữ nhi xuất thân từ thế gia vọng tộc đều phải học cách quản gia, đây là những việc cơ bản nhưng người làm phụ thân như ông lại quá sơ sẩy trong chuyện này.

Nhưng nữ nhi vẫn luôn không có cảm giác tồn tại khiến ông không khỏi do dự: "Con..."

Dường như Tạ Tri Chân hiểu được những băn khoăn trong lòng phụ thân nên rất bình tĩnh, tự tin đón nhận ánh mắt của ông: "Mọi việc trong phủ đều có lệ cũ để tham khảo, nếu nữ nhi gặp phải chuyện gì không hiểu thì sẽ thỉnh giáo phụ thân, như vậy sẽ không tạo ra sai sót gì lớn."

Nghe nàng nói vậy, ông cũng cảm thấy thật ra cũng không có quá nhiều thứ đáng lo ngại. Tạ Thao cũng không nghĩ tới việc xuống nước với Đổng di nương nữa, ông nói với mọi người: "Từ hôm nay trở đi, hết thảy sự vụ ở hậu trạch đều do Đại tiểu thư làm chủ, nếu di nương đã ngã bệnh thì nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng mấy chuyện này nữa!"

Từ sau khi chủ mẫu qua đời, mấy năm nay Đổng di nương vẫn luôn được chuyên sủng, phong quang vô hạn. Nhưng lúc này đây, Đại tiểu thư chưa từng xử lý việc nhà lại tự tiến cử bản thân mà lão gia cũng vui vẻ giao quyền quản gia cho nàng, thậm chí còn có chút chán ghét với Đổng di nương, phần lớn hạ nhân thấy vậy thì bàn tính trong lòng đều đánh tới vang dội.

Có lẽ, bầu trời của Tạ gia sắp đổi rồi.

Tì Ba đi theo phía sau Tạ Tri Chân, chờ đến khi trở lại Lưu Quang uyển, nàng ấy mới hỏi: "Tiểu thư, không phải người vẫn luôn cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện sao? Sao bây giờ lại..."

Tạ Tri Chân cúi đầu, hàng mi dài như lông vũ tạo thành một cái bóng trước mắt: "Trước kia ta suy nghĩ quá nông cạn, luôn nghĩ mình có thể chịu đựng được, bản thân cũng không ở trong căn nhà này cả đời nhưng..."

Nhưng A Đường nói đúng, nếu không tránh được thì không cần tránh, chi bằng đuổi cùng gϊếŧ tận.

Mấy ngày nay, nàng đã nghiêm túc suy nghĩ thật lâu. Dù sao giữ Đổng di nương ở lại đây cũng là tai họa. Nàng không sợ đối phương âm thầm gây khó dễ cho mình nhưng lại sợ nàng ta sẽ xuống tay với đệ đệ.

Nếu hắn muốn hoàn toàn diệt trừ khối u ác tính này thì...

Nàng và hắn... Sẽ cùng tiến cùng lùi.