Chương 6: Mỹ nhân kế của Đổng di nương, hai tỷ đệ ở trong ngăn tủ nhìn lén một màn phóng túng

Cánh cửa thư phòng bị đẩy ra, hai nam nhân có vóc dáng tương đương nhau bước vào.

Tạ Tri Phương lặng lẽ nhìn trộm qua khe hở trên ngăn tủ. Một người trong số họ là Tạ Thao, người còn lại có bộ râu rất dài, hắn lờ mờ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nhất thời không thể nhớ ra mình đã gặp ở đâu.

Đèn được thắp lên khiến căn phòng lập tức trở nên sáng sủa, Tạ Tri Chân sợ phụ thân phát hiện ra dấu vết của hai người nên vội vàng kéo tay áo đệ đệ để hắn dựa vào gần hơn.

Tạ Tri Phương lui vào bên trong, hắn và tỷ tỷ đã gần như mặt đối mặt. Hôm nay tỷ tỷ chải song hoàn kế, hai dải lụa quấn quanh mái tóc đen rủ xuống vai, cọ lên má Tạ Tri Phương, vừa mềm mại lại vừa ngứa ngáy còn có hương thơm ngọt ngào của trái cây.

Không biết vì sao Tạ Tri Phương lại cảm thấy như bị thôi miên.

Hai nam nhân ở bên ngoài vẫn đang hạ giọng nói chuyện.

Tạ Tri Phương chăm chú lắng nghe một lúc, loáng thoáng nghe thấy người kia nói mấy chữ "Ninh vương", "coi trọng một chút", "tấu chương".

Hắn đột nhiên nhớ ra, kiếp trước hắn đã thật sự gặp qua người nọ. Hơn nữa còn qua lại vài lần.

Người kia họ Cát, tên chỉ có một chữ Trấn, là phụ tá đắc lực dưới trướng Ninh vương. Nghe nói, từ khi Ninh vương lên ngôi, những thủ đoạn tàn nhẫn được thi hành nhiều không đếm xuể, phía sau không thiếu những lần hiến kế của hắn.

Cát Trấn còn nói muốn mượn sức tiếc rằng Tạ Thao lại có tật xấu của mấy kẻ đọc sách thanh cao cổ hủ, ngoài miệng đáp qua loa lấy lệ nhưng trong lòng lại quyết định làm một thần tử trong sạch.

Trò chuyện được gần nửa canh giờ, hai người tan rã trong không vui.

Tạ Thao tiễn khách xong thì đứng bên cạnh án thư ngâm thơ tác phú, nửa khắc trôi qua cũng không có ý định rời đi.

Đây là đang muốn làm khổ Tạ Tri Phương mà.

Bởi vì phải cuộn tròn trong một thời gian dài nên đùi hắn đã mất cảm giác, hắn thử cử động một chút thì lập tức nhe răng trợn mắt, bị cảm giác đau xót kí©h thí©ɧ tới mức suýt kêu thành tiếng. Tạ Tri Chân biết hắn đau nên duỗi bàn tay trắng nõn ra, xoa bóp cơ bắp căng thẳng của hắn.

Tạ Tri Phương cảm kích vô cùng nhưng lại thoáng thấy một bóng hình xinh đẹp thướt tha tiến vào.

Đó là Đổng di nương, người đã bị cấm túc nhiều ngày. Hình như nàng ta đã cố tình thay đổi cách ăn mặc, trên người là chiếc áσ ɭóŧ màu xanh nhạt cùng quần lụa mỏng, mặt thoa một lớp son phấn mỏng trông vô cùng điềm đạm đáng yêu.

Tục ngữ nói rất đúng, đã là nữ nhân thì phải xinh đẹp và hiền dịu.

Quả nhiên, khi Tạ Thao nhìn thấy nàng ta, bút lông sói trong tay ông đã ngừng lại một chút nhưng cũng không mở miệng khiển trách.

"Lão gia..." Đổng di nương nũng nịu gọi một tiếng, giọng nói như chim hoàng oanh kêu ríu rít, êm tai vô cùng.

Tạ Thao hạ giọng, nói: "Sao nàng lại tới đây?"

Ông cũng không truy cứu tội danh nàng ta tự tiện ra khỏi viện khi chưa có sự cho phép. Trong lòng Đổng di nương yên tâm hơn một chút, gót sen thong thả bước trên bậc thềm rồi đến bên cạnh Tạ Thao, nàng ta đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, lấy một bát canh ngọt từ bên trong ra.

Nàng ta hơi cúi mặt xuống, dịu dàng nói: "Lão gia, đây là canh bách hợp đậu xanh đường phèn do đích thân thϊếp nấu, đã được ngâm qua nước giếng, ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”

Có câu không ai đánh người đang cười, chưa kể đối phương còn tận tâm hầu hạ ông nhiều năm như vậy, tình cảm trong đó không phải nói bỏ là được.

Thấy sắc mặt Tạ Thao đã dịu đi, thậm chí còn vừa uống canh vừa tán gẫu việc nhà với Đổng di nương, Tạ Tri Chân vốn đang chảy mồ hôi đầy người trong tủ thì nay ánh mắt lại trầm xuống.

Từ khi nàng có thể ghi nhớ, màn kịch như vậy đã diễn ra vô số lần. Tai phụ thân vẫn luôn mềm nhũn, mặc kệ nàng và đệ đệ đấu tranh như thế nào, chỉ cần Đổng di nương thổi gió đầu gối thì hết thảy đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Một đôi bàn tay nhỏ bé bỗng nắm lấy tay nàng, nàng quay đầu thì thấy hai mắt ngậm cười của đệ đệ. Giống như đang muốn nói: không sao, tỷ vẫn còn có đệ.

Đúng vậy, nàng vẫn còn hắn.

Tạ Tri Chân khẽ thở ra.

Đổng di nương cười nhẹ, nàng ta đỡ Tạ Thao ngồi lên ghế, đặt hai tay mềm yếu lên vai nam nhân, bắt đầu dùng kỹ xảo của mình để vuốt ve.

Vốn dĩ nàng ta là thị nữ nhất đẳng đắc lực bên người tiên phu nhân nên đã quen với việc hầu hạ chủ tử nhưng từ khi phu nhân hoài thai Tạ Tri Chân, nàng ta đã bí mật trèo lên giường lão gia, lúc này mới một bước lên trời.

Bây giờ nàng ta lại dùng tay nghề cũ để hầu hạ Tạ Thao thoải mái.

Xoa bóp được một lúc, không hiểu sao, Đổng di nương lại ngồi lên đùi Tạ Thao. Tạ Thao khẽ mở to đôi mắt hẹp dài, ông cũng có chút xúc động nhưng lại không chịu nhúc nhích.

Đổng di nương ngượng ngùng tới mức đỏ mặt, hai tay mềm mại không xương ôm lấy cổ ông, nói: "Lão gia... Đã lâu rồi ngài không đến gặp thϊếp... Thϊếp thật sự rất nhớ ngài..."

Nhìn cảnh tượng rõ ràng đang không đi đúng hướng này, lông mày Tạ Tri Phương giật giật. Phụ thân hắn là một người thích giả vờ đứng đắn, hẳn là sẽ ngang nhiên tuyên da^ʍ ở thư phòng?

Quả nhiên, Tạ Thao không kìm được, duỗi tay ra, nắm một bên ngực của Đổng di nương qua lớp y phục mỏng manh rồi cười nói: "Nhớ như thế nào? Nói ta nghe thử."

"Ai nha... Lão gia lại trêu chọc người ta..." Đổng di nương không nghe lời, liên tục cọ xát trên đùi nam nhân nhưng lại bị ông nâng một chân ngọc lên, chuyển cả người thành tư thế mặt đối mặt, ngồi cưỡi trên người mình.

Tạ Thao vừa xoa vừa bóp qua tầng y phục, không nhịn được mà tiến thêm một bước, buộc nữ nhân lẳиɠ ɭơ đang dụ dỗ mình trả lời câu hỏi ban nãy.

Nữ nhân bị ông chơi đùa tới mức hai má ửng hồng, ánh mắt ngậm nước, nói bằng giọng mềm nhũn: "Ban ngày thϊếp nhớ lão gia, lo lắng lão gia dùng bữa có ngon miệng không, có gặp phải chuyện khó chịu ở Hàn lâm viện hay không, buổi tối... Buổi tối, thϊếp lại càng nhớ lão gia hơn..."

"Nhớ cái gì của lão gia?" Tạ Thao giữ chặt vạt áo bên hông nàng ta, nhẹ nhàng kéo một cái, áo ngoài trượt xuống hơn phân nửa, để lộ cái yếm màu đỏ thêu uyên ương bên trong.

Đổng di nương xấu hổ nên không chịu trả lời mà chỉ vặn vẹo cơ thể mềm mại của mình đến khi nam nhân thở dốc liên tục, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

"Muốn lão gia chơi ngươi đúng không? Vậy nên mới nóng lòng dâng đến tận cửa." Tạ Thao cúi đầu, ngậm lấy núʍ ѵú dựng đứng qua lớp áo yếm.

Những da^ʍ ngôn lãng ngữ này tuyệt đối không thể nói trước mặt chính thê tương kính như tân, bởi vì làm như vậy sẽ rất thiếu tôn trọng, thậm chí còn làm nhục thanh danh của mình. Nhưng ở trước mặt di nương có xuất thân thấp hèn thì ông không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.

Có lẽ đây chính là lý do khiến nam nhân ham mê trộm hương cướp ngọc, cho dù đó có là nữ tử kỹ viện cũng không ngại bẩn.

"Ưʍ... Lão gia... Lão gia thật xấu..." Đổng di nương một bên rêи ɾỉ khe khẽ, một bên duỗi thẳng eo, đẩy bầu ngực mềm mại của mình vào sâu bên trong miệng nam nhân, để ông tùy ý chơi đùa: "Lão gia nhẹ một chút... Ngài làm Vân Nhi đau quá..."

"Đau sao? Rõ ràng nàng rất thích, nếu không tại sao nơi này lại cứng như vậy?” Tạ Thao dùng sức cắn nuốt, một tay vội vàng xé váy của nữ nhân ra, tay còn lại chơi đùa con thỏ ngọc bị mình vắng vẻ.

"Ư… A... Vân Nhi không biết... Nhưng mỗi lần nhìn thấy lão gia... Nơi đó sẽ ngứa... Ngay cả phía dưới... Phía dưới cũng sẽ ướt..." Hai chân nữ nhân quấn quanh eo nam nhân, không ngừng kẹp chặt, tóc đen rơi rải rác xuống dưới, phủ lên bài thơ Tạ Thao vừa viết nên bị dính một ít mực.

"Vậy sao? Quả nhiên là nữ nhân dâʍ đãиɠ.” Tạ Thao cởi tiết khố của nữ nhân ra, hai tay nắm lấy cặp mông đầy đặn trắng như tuyết của nàng ta, mạnh mẽ nhào nặn vài cái rồi cắn lỗ tai nàng ta, ra lệnh: "Giúp gia cởϊ qυầи ra, gia sẽ trừng trị tiểu yêu tinh như ngươi thật tốt."

"Vân Nhi sợ... Xin lão gia nhẹ một chút..." Đổng di nương quay mặt đi, trả lời Tạ Thao, trên mặt ngượng ngùng nhưng ngón tay lại linh hoạt cởϊ áσ, tháo thắt lưng giúp ông.

Âm thanh da^ʍ mĩ không ngừng vang bên tai, lúc này Tạ Tri Chân mới bình tĩnh lại, nàng vội vàng che hai tai đệ đệ, sợ hắn sẽ học được những thứ không tốt.

Tạ Tri Phương âm thầm thở dài, tuy rằng hiện tại hắn vẫn còn nhỏ nhưng kiếp trước hắn đã sống hơn ba mươi năm, có món chạy, món mặn nào chưa từng thấy, chưa từng nếm thử. Sao hắn có thể để mắt tới mấy chiêu trò vặt vãnh này?

Nhưng tỷ tỷ là tiểu thư khuê các, nàng không nên nhiễm phải những thứ dơ bẩn ấy, vậy nên hắn cũng học theo tỷ tỷ, duỗi tay ra, che mắt nàng.

Một người thấy được nhưng lại không nghe được còn người kia thì ngược lại. Nhưng rốt cuộc cả hai vẫn đồng loạt đỏ mặt.

Thật xấu hổ!

Ngặt nỗi hai người bên ngoài vì hoan ái ở nơi đứng đắn như vậy mà trở nên vô cùng kích động, mây mưa hồi lâu vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Tạ Tri Phương đang chờ đợi thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Lúc đó, Tạ Thao đang ấn Đổng di nương ở bên cạnh án thư, nâng eo nhỏ của nàng ta lên sau đó thúc mạnh vào từ phía sau.

Tóc tai nữ nhân tán loạn, cả người trần trụi, hai chân giang rộng, cặρ √υ" tròn lẳn giống như búp măng nương theo động tác của nam nhân mà cọ lên mặt bàn làm từ gỗ lê bóng loáng từng chút một. Dâʍ ŧᏂủy̠ đã bị đâm tới mức dính nhớp, chảy ra ngoài theo động tác rút ra của ông rồi rơi xuống mặt đất, tích tụ thành một vũng nước nhỏ.

Mắt thấy hai người sắp đạt đến cõi cực lạc cùng nhau thì đột nhiên có một giọng nói trẻ con vang lên: "Phụ thân, hai người đang làm gì vậy?"

Tạ Thao sửng sốt, lập tức bắn ra.

Mặt mày ông xám như tro tàn, quay đầu lại thì thấy Tạ Tri Phương đang dụi đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, đứng sau lưng bọn họ, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Hồi sáng, con tới đây để đọc một lượt “Trung Dung” tiên sinh giao về nhà, sau đó không cẩn thận ngủ mất. Hiện tại đã là canh giờ nào rồi?"

Dường như nói xong hắn mới chú ý tới Đổng di nương rất giống quỷ kia nên ngạc nhiên nói: "Gì vậy? Di nương cũng ở đây à. Trời nóng đến vậy sao? Sao bà lại không mặc quần áo?"