Chương 5: Thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, cùng nhau chìm trong biển sách

Lâm Huyên chính là con trai độc nhất của Đại Lý tự khanh Lâm đại nhân, thừa hưởng tính cách lạnh lùng, không vụ lợi của phụ thân nên đen mặt quanh năm, lời nói ra cũng lạnh nhạt lại thêm việc thích mặc y phục tối màu thành ra từ xa nhìn lại hắn giống như một pho tượng Diêm La.

Tạ Tri Phương có tính cách gàn bướng không chịu nổi, miệng lưỡi trơn tru, phong lưu đa tình nhưng lại có vẻ ngoài thanh tú tới mức có thể so sánh với nữ nhân, lúc mỉm cười còn lộ ra hai núm đồng tiền nho nhỏ trông rất đáng yêu. Khi hắn đứng cùng Lâm Huyên sẽ tạo thành hai thái cực hoàn toàn trái ngược. Nhưng khi hai người gặp mặt lại thân mật khăng khít giống như huynh đệ ruột thịt.

"Nghe nói ngươi bị bệnh, ta sợ tới mức vội vã từ chỗ ngoại tổ phụ trở về, thậm chí vừa xuống thuyền, không kịp về nhà đã tới đây gặp ngươi nhưng không phải ngươi đang rất khỏe sao? Sao lại giả vờ bị bệnh?” Khóe miệng Lâm Huyên nhếch lên một độ cung mỉa mai nhưng trong mắt lại lóe lên chút ánh sáng.

Tạ Tri Phương quơ cây quạt trong tay, cười đùa: "Coi ngươi kìa, rõ ràng quan tâm đến ta, sao phải nói chuyện khó nghe như vậy? Ta thật sự bị bệnh nhưng bây giờ đã khỏe lại rồi, không còn gì đáng lo ngại nữa."

Hắn không khách khí mở hộp đồ ăn do Lâm Huyên mang đến, vui vẻ cầm hai miếng cao hoa hồng mềm mại nhét vào miệng, mất hết hình tượng mà nhai rồi khen ngợi: "Ngon quá!"

Lâm Huyên giễu cợt: "Ăn, ăn, béo chết ngươi! Ta nói chứ, ngươi đã soi gương chưa? So với hai tháng trước, ngươi đã béo lên một vòng rồi."

Tạ Tri Phương không chịu thua, đứng thẳng người dậy: "Ngươi không nhận ra ta đã cao hơn rồi à? Ngươi chờ đó, chậm nhất là tháng chạp, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!"

Lâm Huyên khịt mũi, nhìn gã sai vặt đứng bên ngoài, hạ thấp giọng, nói chính sự: "Lần đến chỗ ngoại tổ phụ thăm người thân này ta có đi qua Liêu Đông, ngươi đoán xem ta đã gặp ai?"

Trong lòng Tạ Tri Phương “lộp bộp” một tiếng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười không tim không phổi: "Chẳng lẽ là Ninh vương điện hạ?"

"Làm sao ngươi biết?" Rốt cuộc Lâm Huyên vẫn còn nhỏ tuổi nên không thể che giấu được cảm xúc, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.

Làm sao hắn có thể không biết?

Tạ Tri Phương cười khổ, điểm tâm trong miệng cũng mất đi vị ngọt, trở nên nhạt nhẽo.

Đầu nhập dưới trướng Ninh vương, Tam hoàng tử chính là bước ngoặt trọng đại trong sinh mệnh của hắn và Lâm Huyên. Một người hướng thẳng lên trời, một người vào trong Minh phủ u ám.

Năm ấy, hắn không thể chịu đựng được sự đối xử bất công của phụ thân cùng Đổng di nương mặt thiện tâm ác cho nên mới tức giận bỏ đi, đến thẳng đại doanh Liêu Đông thuộc quyền quản lý của Ninh vương. Lâm Huyên cũng có tham vọng kiến công lập nghiệp nên đã lặng lẽ rời nhà đi cùng hắn.

Cả hai đều là thiếu niên tràn đầy khí phách nhưng trải qua một hồi đao thật kiếm thật, gió tanh mưa máu, những thứ đó lập tức tan biến sạch sẽ.

Lần đầu tiên hắn gϊếŧ người, toàn bộ đầu óc đều rối bời. Một kiếm xuyên qua ngực của tên man di kia, máu nóng bắn lên mặt hắn nhưng gã đó vẫn chưa chịu tắt thở, há to miệng để lộ hàm răng trắng sáng, nhào lên định cắn cổ hắn, muốn kéo hắn xuống địa ngục cùng mình. Là Lâm Huyên từ sau lưng hắn, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, bổ một đao.

Hai thiếu niên giống như hai con ấu thú ôm lấy nhau sưởi ấm, run rẩy chịu đựng, cổ vũ lẫn nhau, sống sót qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ.

Chỉ là Tạ Tri Phương vẫn luôn nhớ rõ ngày ba mươi tháng chạp âm lịch năm Long An thứ năm, cái đêm dân chúng đang vui vẻ tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới kia…

Lâm Huyên đã chết trong lòng hắn. Quân địch tập kích bất ngờ, bắn tên xuyên thủng l*иg ngực hắn.

Lúc này Tạ Tri Phương mới nghĩ, liệu có phải bên trong bóng tối, hết thảy đều được định sẵn rồi không? Nếu không, tại sao cái chết của Lâm Huyên lại giống hệt với hắn?

Mưu đồ bá nghiệp cũng uổng công.

Sống lại một kiếp, Tạ Tri Phương đã nhìn thấu rồi.

Lâm Huyên đang rất hào hứng nói cho hắn biết Ninh vương có khí chất thiên gia như thế nào rồi yêu con dân như mạng ra sao, Tạ Tri Phương lại chỉ mỉm cười không nói.

"Minh Đường, không phải ngươi vẫn luôn kính trọng Ninh vương sao, còn nói muốn đến cậy nhờ ngài ấy? Ta nghĩ..." Lâm Huyên đang định thúc giục hắn cùng mình rời nhà đi thì đột nhiên nghe thấy Tạ Tri Phương thản nhiên nói một câu.

"Không, ta đổi ý."

"Cái gì?" Lâm Huyên sững sờ.

"Ta nói, ta đã đổi ý." Tạ Tri Phương ngáp một cái rồi lấy chiếc khăn tay lụa mà mình đã lấy từ chỗ tỷ tỷ ra, tỉ mỉ lau sạch ngón tay dính đầy vụn điểm tâm: "Ta không muốn tranh giành công danh lợi lộc nữa, mặc dù nhà ta không được xem như hào phú nhưng sản nghiệp cũng phong phú. Cứ dựa vào cái cây đại thụ này, nằm ăn chờ chết không phải rất tốt sao?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Huyên lộ ra vẻ ngơ ngác hiếm thấy.

Tạ Tri Phương nhìn mà buồn cười nhưng hắn lại nhịn xuống, nghiêm túc nói: "A Huyên, nếu ngươi muốn chọn cách tòng quân để trả nợ nước thì ta sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ba thế hệ nhà ngươi đều là độc đinh vì vậy tốt nhất không nên lấy thân mình ra mạo hiểm.”

"Sao đột nhiên ngươi lại nghĩ thông suốt rồi?" Không ngờ, Lâm Huyên lại thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi cho rằng ta muốn đi sao? Không phải ta sợ ngươi một mình chạy ra ngoài, gặp rắc rối sẽ không có ai giúp ngươi thu dọn cục diện hỗn loạn sao?"

Lâm Huyên đi tới trước mặt Tạ Tri Phương, vỗ vai hắn, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: "Ngươi không đi là tốt nhất! Chúng ta ở lại Trường An, tìm hoan mua vui, ỷ thế hϊếp người, sống một cách khoái hoạt!"

Tạ Tri Phương khẽ chớp mắt.

Hóa ra Lâm Huyên không muốn tòng quân?

Nhưng hắn lại cùng mình đi đến biên giới, vào sinh ra tử, cuối cùng còn đem tính mạng đặt vào trong đó, hóa ra tất cả những thứ này là vì tình cảm huynh đệ.

Trong lòng Tạ Tri Phương chua xót, không nói nên lời.

Hai người tán gẫu thêm vài câu, hẹn thời gian cho chuyến du ngoạn tiếp theo, sau đó nói lời tạm biệt.

Tạ Tri Phương cầm thoại bản do Lâm Huyên mang đến lên, vội vàng chạy đến chỗ tỷ tỷ hiến bảo vật. Cho dù Tạ Tri Chân có tuân theo khuôn phép tới đâu thì nàng cũng chỉ là một thiếu nữ vừa tròn mười hai tuổi, khi nhìn thấy thoại bản về quỷ thần chí dị, nàng không nhịn được mà nảy sinh hứng thú.

Hai tỷ đệ ghé đầu đọc cùng nhau, đọc được một lúc, thỉnh thoảng Tạ Tri Phương sẽ vờ làm ma, giả giọng ma quỷ gầm rú giống như đúc khiến Tạ Tri Chân rất vui vẻ.

Sau bữa tối, trời càng lúc càng tối, Tạ Tri Phương thấy trái phải không còn ai thì kéo tay áo Tạ Tri Chân, nói ra đề nghị của mình.

"Tỷ tỷ, trong thư phòng của phụ thân có rất nhiều sách, tất cả đều là trân phẩm, độc nhất vô nhị, chắc là lúc này phụ thân đã nghỉ ngơi rồi, không bằng chúng ta..."

Tạ Tri Chân có chút động lòng nhưng lại khá do dự: "Ngày thường phụ thân không cho phép người khác tiến vào thư phòng, nếu người phát hiện ra thì không tốt.”

"Tỷ tỷ yên tâm, bình thường đệ vẫn lẻn vào đó đọc sách, chưa từng bị phát hiện." Tạ Tri Phương vỗ ngực cam đoan: "Cho dù phụ thân có thật sự ở trong thư phòng thì bên trong cũng có kệ, có tủ, muốn tìm chỗ để trốn không khó."

Dưới sự thuyết phục của hắn, Tạ Tri Chân không hề có lập trường mà thỏa hiệp, nàng thay một bộ đồ nhẹ nhàng, tránh đi tai mắt, rón rén lẻn vào thư phòng cùng Tạ Tri Phương.

Hai người vòng qua án thư rộng lớn, đi đến kệ sách cuối cùng tìm kiếm. Tạ Tri Phương cầm một viên dạ minh châu nhỏ trong tay để thắp sáng.

Khi hắn lật đến một tập tranh được làm rất tinh xảo thì tay hắn đột ngột run rẩy.

"A Đường, có chuyện gì vậy?" Tạ Tri Chân cảm nhận được sự khác thường của hắn thì tò mò tiến lại gần, hỏi.

"Không có gì." Tạ Tri Phương mặt không đổi sắc, cuộn tập tranh lại, sau đó nhét vào ống tay áo: "Đệ thấy một quyển cầm phổ đã tìm rất lâu.”

Nhưng trong lòng hắn sớm đã sóng to gió lớn: Không nghĩ tới! Thật sự không thể tin được! Phụ thân luôn ra vẻ đạo mạo lại tư tàng Xuân cung đồ! Lại còn là tinh phẩm được họa sĩ tái hiện lại từng chút một!

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Tạ Tri Phương một bên khinh thường, một bên nở nụ cười quỷ dị. Đồ vật tốt như vậy, hôm nào hắn nhất định phải đưa cho Lâm Huyên xem, để xú tiểu tử kia mở mang tầm mắt.

Đang suy nghĩ thì Tạ Tri Phương bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, hắn vô cùng cảnh giác, lưu loát giấu dạ minh châu vào trong vạt áo.

Lần đầu tiên làm chuyện xấu, thật ra Tạ Tri Chân có chút lo lắng, nàng vô thức lại gần đệ đệ, hạ giọng nói: "A Đường..."

"Suỵt.” Tạ Tri Phương kéo nàng đến dưới ngăn tủ bên trong giá sách, may là vóc dáng của cả hai rất nhỏ nên có thể chui vừa.