Chương 4: Thổ lộ nỗi khổ trong lòng, mượn bệnh tật để có chút thời gian rảnh rỗi

Lúc Lý lang trung đến, Tạ Tri Phương đang lăn lộn trên giường, Tạ Thao lo lắng đến mức mồ hôi chảy đầy trán, vô cùng hoang mang. Đổng di nương vốn đã bị dọa cho sợ hãi, ngồi sững sờ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

Lý lang trung cẩn thận bắt mạch, lông mày chợt nhíu lại.

Mạch tượng không động cũng không chìm, ôn hòa mạnh mẽ, làm gì có dấu hiệu sinh bệnh? Nhưng Tạ Tri Phương lại cắn chết việc mình đau bụng không chịu nổi giống như đã cắn phải trùng phệ, xuyên bụng thủng ruột.

Thấy tình hình như vậy, ông ấy không dám không cẩn thận, đành phải kê một ít thuốc giảm đau, đồng thời xin một bát cháo đậu đỏ, nói là phải kiểm tra lại.

Ngay cả Lý lang trung vốn được mệnh danh là thần y cũng giống như lâm phải đại địch, Tạ Thao không khỏi càng ngày càng lo lắng, hạ giọng hỏi: "Không biết tiên sinh nắm chắc mấy phần?"

Lý lang trung không dám nói bừa chỉ trầm ngâm: "Lão phu không nói trước được, không bằng đại nhân vào cung nhờ cậy Thái y thánh thủ đến xem thử?"

Tạ Tri Phương biết vội quá hóa dở nên vội vàng kéo tay áo Tạ Thao, hơi thở cũng trở nên mong manh: "Phụ thân, dường như con cảm thấy khá hơn một chút rồi, uống thuốc xong sẽ khỏi thôi."

Tạ Thao đáp ứng, Tạ Tri Chân lập tức đích thân nấu thuốc.

Giằng co đến nửa đêm, các triệu chứng của Tạ Tri Phương dần được cải thiện, trong lòng Tạ Thao cũng buông lỏng, nghĩ đến ngày mai phải vào triều sớm nên tự đi nghỉ ngơi.

Tạ Tri Chân cho người lui ra, đóng cửa từ bên trong rồi nhẹ nhàng đến bên giường, nói với Tạ Tri Phương đang giả vờ ngủ: "A Đường, dậy uống thuốc."

Tạ Tri Phương mở một con mắt, nhìn bốn xung quanh rồi mới ngồi dậy, cười đùa: "Tỷ tỷ, thuốc này ngửi mùi là biết rất đắng, tỷ mau giúp đệ đổ đi!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Tri Chân lạnh như băng, hạ giọng giáo huấn hắn: "Đệ có biết mình làm như vậy suýt chút nữa đã dọa chết tỷ không?"

"Là đệ không tốt, tỷ tỷ đừng giận." Tạ Tri Phương vội vàng giải thích: "Đệ chỉ nhất thời nảy ra ý xấu, không kịp nói cho tỷ biết..."

"Đệ nói dối." Tạ Tri Chân không dễ lừa như hắn tưởng tượng: "Thấy đồ ăn trên bàn đơn giản, phản ứng đầu tiên của đệ không phải là gọi nữ đầu bếp mà là ngồi xuống uống cháo, rõ ràng đệ đã có mưu tính từ trước.”

Đệ đệ hiểu được những mưu kế nham hiểm như vậy khiến nàng rất kinh ngạc nhưng cũng không thấy ghê tởm, ngược lại còn cảm thấy có lỗi. Nam nhi tốt có chí ở tứ phương, hắn vốn nên đặt toàn bộ tâm trí vào việc tu thân tề gia trị quốc nhưng bây giờ lại bị ép phải chơi đùa, đấu đá với di nương ở hậu trạch, nói đến đây cũng là do nàng vô dụng.

Tạ Tri Phương có chút ngượng ngùng, vội ôm lấy cánh tay tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, là lỗi của đệ, đệ chỉ sợ nói trước với tỷ, tỷ sẽ không chịu đồng ý. Dù có đồng ý thì ngộ nhỡ giả bộ không giống lộ ra sơ hở thì sao?"

Lời hắn nói thật ra cũng không sai.

Tạ Tri Chân im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên bật khóc.

Vừa thấy nàng khóc, Tạ Tri Phương lập tức luống cuống tay chân, vội kéo tay áo lên liên tục lau nước mắt: "Tỷ tỷ! Tỷ đừng khóc! Đệ sai rồi! Đệ không dám nữa! Tỷ đừng giận đệ!"

Nước mắt càng lau càng nhiều, hắn chỉ đành nắm tay Tạ Tri Chân đặt lên má mình: "Tỷ tỷ, nếu tỷ thật sự tức giận, vậy thì đánh đệ hai cái để trút giận đi, đệ tuyệt đối không đánh trả!"

Tạ Tri Chân không đánh hắn mà chỉ ôm lấy bờ vai nhỏ gầy của hắn, nằm trên đó khóc lớn. Nước mắt thấm ướt y phục nhưng lại nặng hơn ngàn cân, Tạ Tri Phương sững sờ, vô thức ôm lấy nàng.

"Tỷ tỷ... Đừng khóc..." Hắn vốn nhanh mồm nhanh miệng nhưng lúc này lại không sao nói nên lời, chỉ biết lặp lại những lời này, tâm loạn như ma.

Tạ Tri Chân khóc nức nở, nói: "A Đường, đệ làm đúng, là tỷ tỷ không tốt, tỷ không bảo vệ được đệ còn khiến đệ phải lo lắng."

Tạ Tri Phương nhẹ nhàng xoa lưng nàng, nói ra nghi vấn đã tồn tại trong lòng mình từ kiếp trước: "Tỷ tỷ, tỷ và đệ vốn là một cho nên tỷ không cần khách khí với đệ. Đệ chỉ không thể hiểu được, cho dù Đổng di nương có quỷ kế đa đoan đến đâu thì mọi việc cũng không thể không có lý do. Tại sao tỷ bị bà ta ức hϊếp đến mức này mà vẫn không tranh đấu lấy một lần?"

Tạ Tri Chân dần dần bình tĩnh lại, nàng cầm cây quạt ở bên cạnh lên quạt cho hắn, cười khổ nói: "Đó là bởi vì ta suy nghĩ về tương lai quá nhiều."

“Là như vậy sao?" Tạ Tri Phương cầm lấy cây quạt, cổ tay chuyển động, quạt mạnh kéo theo từng luồng gió mát.

"Tục ngữ có câu: "Thà đắc tội quân tử chứ không thể đổ tội cho tiểu nhân". Mặc dù bà ta chỉ là một di nương nhưng rốt cuộc cũng là người quản lý việc bếp núc, từ trên xuống dưới phủ chúng ta có việc nào không ở dưới mí mắt bà ta? Nếu ta chống đối, cho dù bà ta không lập tức phát tác thì ngày sau cũng sẽ tìm cơ hội cho chúng ta một kích trí mạng. Chưa kể thanh danh, hôn sự của ta, tiền đồ rồi thê tử tương lai của đệ, nếu bà ta muốn ngáng một chân thì chúng ta có phòng cũng không được.” Tạ Tri Chân khẽ nói, mặt mày tràn đầy u sầu.

Lần đầu thổ lộ nỗi lòng cùng tỷ tỷ, Tạ Tri Phương chợt nhận ra sự phục tùng của nàng ở kiếp trước không đơn giản như hắn nghĩ.

Hắn sững sờ rồi đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ lạ: "Đã như vậy thì tốt hơn hết là đuổi cùng gϊếŧ tận, diệt cỏ tận gốc."

Tạ Tri Chân bị giọng điệu u ám của hắn dọa cho nhảy dựng, hoảng sợ nói: "A Đường, đệ, đệ đừng làm bậy!"

"Tỷ nghĩ đi đâu vậy?" Tạ Tri Phương không nhịn được bật cười: "Đệ cũng không phải kẻ lỗ mãng, không làm được việc gϊếŧ người cướp của như vậy."

Thật ra, kiếp trước hắn đã làm không ít.

"Ý của đệ là…" Khuôn mặt vẫn còn nét non nớt của Tạ Tri Phương lộ ra vẻ hung ác không hợp tuổi: "Đánh rắn phải đánh bảy tấc, nếu sợ bà ta tiếp tục làm ra loại chuyện này thì chúng ta phải thừa thắng xông lên, đánh cho bà ta không còn sức chống trả nữa mới thôi."

Tạ Tri Chân do dự một lát, tính cách đoan trang, hiền thục cùng mong muốn bảo vệ đệ đệ đánh giáp lá cà trong lòng nàng, đấu tranh không ngừng.

Cuối cùng, vẫn là đệ đệ chiếm thế thượng phong, nàng gật đầu, nói: "Đệ nói có lý nhưng chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, không thể hành động lỗ mãng được."

Tạ Tri Phương vốn đã rất ngạc nhiên khi có thể khiến tỷ tỷ suy nghĩ về chuyện này nên hắn cũng không vội.

Lưu nương tử gây ra họa lớn kia đã bị đuổi ra khỏi phủ ngay ngày hôm đó. Đổng di nương cũng bị chán ghét, chịu giam cầm trong Lan Hương uyển, đóng cửa tự kiểm điểm.

Tạ Tri Phương ở trong khuê phòng của tỷ tỷ, "ốm yếu" nhiều ngày rồi mới dần khỏe lại.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Tri Chân ngủ trên một chiếc giường nhỏ trong gian phòng phía tây, hai phòng được ngăn cách bởi một vách ngăn. Đêm khuya yên tĩnh, Tạ Tri Phương không ngủ được vì vậy đã quấn lấy tỷ tỷ, nhắc lại chút chuyện thuở nhỏ, hai người trò chuyện rất vui vẻ nên ngày càng thân mật khăng khít hơn.

Ban ngày, nếu Tạ Thao rảnh rỗi thì sẽ tới thăm một lần. Tạ Tri Phương cũng thay đổi tính tình như lừa kéo không đi đánh thì chạy trước kia, hắn ỷ vào việc mình còn nhỏ, làm nũng bán manh với Tạ Thao, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông cũng không còn sợ hãi như trước mà còn pha trò, cười đùa, vô hình trung đã khiến hai người thân cận hơn không ít.

Lại thêm Tạ Tri Chân còn nhỏ mà đã khéo léo hiểu lòng người, nàng tự tay may hai bộ thường phục cho phụ thân làm ông cảm thấy thoải mái, mỹ mãn hơn lúc ở cùng Đổng di nương rất nhiều. Việc này không khỏi khơi dậy tình cảm trong lòng Tạ Thao, ông thầm hối hận vì đã chăm sóc quá ít cho đôi nhi nữ của cố thê.

Bọn hạ nhân đã quen nhìn cách người ta dọn món, khi thấy Đổng di nương thất thế đã lập tức giống như cỏ dại không xương nơi đầu tường, cẩn thận hầu hạ, nịnh nọt tỷ đệ hai người bằng mọi cách.

Nhoáng cái đã tới cuối tháng sáu, Tạ Tri Phương dưỡng bệnh vui tới mức quên cả trời đất, đột nhiên nhận được bái thϊếp của huynh đệ tốt Lâm Huyên, nói là muốn tới đây thăm bệnh.

Lúc này hắn mới lười biếng thay y phục đi gặp khách, chậm rì rì đi đến phòng khách.